“Chuyện gì thế? Chẳng lẽ người đàn ông kia là Phương Nguyên?”
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan trực tiếp làm cho Diệp Ân Tuấn hết chỗ nói.
Người vợ nhỏ của anh là bị đói quá, đầu óc không linh sao?
Sau khi hỏi xong Thẩm Hạ Lan cũng thấy có chút choáng váng.
Phương Nguyên là ai?
Nói thế nào cũng là thân thích của mình, sao có thể bắt cóc mình được?
Huống hồ bây giờ Phương Nguyên còn không biết thế nào ở nước T, tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi đến mức nhức trứng mà đi bắt cóc mình để đùa.
Thẩm Hạ Lan cười ha ha nói: “Cái đó em hình như đầu óc không đủ dùng rồi.”
“Ừ, lát nữa ăn chút hạch đào bổ lại.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm cho khuôn mặt Thẩm Hạ Lan có chút suy sụp.
“Anh có thể nói chuyện dễ nghe chút không?”
“Muốn nghe cái gì?”
Tâm trạng Diệp Ân Tuấn cũng không có chút ảnh hưởng nào, giống như chuyện nhỏ xen ngang vừa rồi căn bản không tồn tại.
Thẩm Hạ Lan lập tức buồn bực.
Nhưng mà cô nhìn nhìn lại phía bên cảng, thấp giọng hỏi: “Những người vừa rồi không phải là vệ sĩ nhà họ Diệp sao?”
“Không phải.”
Diệp Ân Tuấn thuần thục ôm cua, thấp giọng nói: “Là người Kình Thiên Minh.
Bây giờ đang ở nước ngoài, không cần phải dùng người nhà họ Diệp, sẽ tạo ra phiền toái không cần thiết.”
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.
“Kinh Thiên Minh? Người của Hạ Tử Thu?”
“Ừ.”
Chuyện giữa Diệp Ân Tuấn và Hạ Tử Thu rất ít người biết, thậm chí Diệp Ân Tuấn là lão đại thực tế của Kình Thiên Minh cũng rất ít người biết, nhưng mà cao tầng trong Kình Thiên Minh đều biết rõ, cho nên Diệp Ân Tuấn vì an toàn của Thẩm Hạ Lan, vẫn là liên hệ người của Kình Thiên Minh âm thầm