Diệp Ân Tuấn đứng bên ngoài ngây người một lúc lâu, đến mức chân trời bắt đầu sáng lên, trên người có một lớp tuyết đọng mới tỉnh lại.
Anh động một cái, cảm giác cả người đều tê liệt.
Nhưng mà trời sáng nhanh quá, Thẩm Hạ Lan cũng sắp tỉnh lại, nếu như để cô nhìn thấy bản thân chà đạp chính mình như vậy, lại không biết nên đau lòng thế nào.
Diệp Ân Tuấn cử động một cái, đầu lại đau một trận.
Anh hít sâu mấy cái, cố gắng đè nén cơn đau lại, cứng rắn chịu đựng, bóng lưng cô tịch này làm cho người ta vô cùng không đành lòng.
Qua một lúc lâu, cơn đau mới dần dần tan đi.
Diệp Ân Tuấn thở ra một hơi, sau đó hoạt động tứ chi, lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay vào trong khoang tàu, tắm nước nóng, tẩy sạch hơi lạnh trên người, nhẹ nhàng quay lại bên cạnh Thẩm Hạ Lan nằm xuống.
Không ngủ quá hai tiếng, Thẩm Hạ Lan đã tỉnh.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn còn đang nằm ngủ say bên cạnh, không khỏi cong môi lên.
Ông xã của cô nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp trai.
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng đứng dậy, lại nhìn thấy đáy mắt Diệp Ân Tuấn có quầng thâm.
Người đàn ông này tối hôm qua không nghỉ ngơi sao?
Trong lòng cô buồn bực, nhưng mà vẫn nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy.
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi.
Boong tàu dày đặt một lớp.
Thẩm Hạ Lan lại cực kỳ thích khí trời này.
Cô tự mình quét sạch lớp tuyết trên boong tàu, sau đó phát hiện trên boong tàu có đầy đầu thuốc lá.
Diệp Ân Tuấn hút thuốc lá?
Thẩm Hạ Lan nhớ trên người Diệp Ân Tuấn không mang theo thuốc đến, hơn nữa gần đây anh cũng cai thuốc rồi, đây chẳng lẽ anh lại hút?
Cô thu thập mẩu thuốc lá, đúng lúc nhìn thấy hai người vệ sĩ đi đến, lập tức ngăn bọn họ lại hỏi: “Đêm qua xảy ra chuyện gì?”
Vệ sĩ hơi sững sờ, không biết Thẩm Hạ Lan là hỏi cái gì, nhưng mà nhớ đến