“Xong hết rồi”
“Cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, giữa hai hàng lông mày là ý cười.
Thật sự là một vụ nổ.
Tiêu Nguyệt càng ngày càng khiến cho người ta thích.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp kêu Tổng Đình mang Diệp Tử đi.
Tổng Đình lo lắng nói: “Đoạn đường này…” “Yên tâm đi, chắc là Vu Phong không đến đây cứu cô ta được đầu” Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Tổng Đình hơi sững sờ, nhưng mà vẫn nhẹ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra, Dương Tân đã thấp giọng nói: “Chủ mẫu, Tổng Đình, mới nhận được tin tức, tẩm cung của tam điện hạ nước T vừa mới bị nổ, với lại kho quân dụng của anh ta cũng đã bị nổ.
Hiện tại cả nước đang vào giai đoạn giới nghiêm, Vu Phong đã được phái ra ngoài để điều tra những người gây bạo động, chắc có lẽ là không có thời gian lo lắng chuyện bên này”
Thẩm Hạ Lan gật đầu cười.
Diệp Tử sợ đến ngây người.
Tại sao lại có thể như vậy?
Tại sao lại trùng hợp như vậy? Cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, nhìn thấy nụ cười nhạt của Thẩm Hạ Lan, trái tim không khỏi chìm xuống.
Là Thẩm Hạ Lan à? Cô ta lại có năng lực nhúng tay vào chuyện của nước T, còn có thể gây ra một cuộc bạo động lớn như thế?
Lần đầu tiên Diệp Tử phát hiện mình đã xem thường Thẩm Hạ Lan rồi.
Người phụ nữ trông có vẻ yếu ớt như thế này thật sự là loại giả heo ăn thịt hổ, làm cho cô ta chưa từng xem cô giống như là kẻ thù để đối đãi, nhưng mà bây giờ nói gì cũng đã chậm rồi.
Diệp Tử bị Tổng Đình mang đi.
Thẩm Hạ Lan không khỏi thở dài một hơi.
Sau khi xử lý những người này xong, tâm trạng của cô đặc biệt thoải mái.
Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng có không khí của buổi lễ giáng sinh.
Thẩm Hạ Lan quay đầu lại nói với Dương Tân: