Lúc đi đến cửa, Thẩm Hạ Lan như có vẻ vô ý mà nói.
“Anh Dũng, Dư Khinh Hồng ở trong nhà, anh quan tâm ông ngoại của tôi một chút nha.
Tuổi của ông ấy đã lớn rồi, cô em gái của tôi thật sự không làm người khác bớt lo, đừng để ông ngoại của tôi bị chọc tức.”
Dũng nghe nói như vậy, lập tức mở miệng: “Còn cần phải nói nữa à, cái cô hai này thật sự quá nghịch ngợm, lần nào cũng chọc lão thủ trưởng tức muốn chết đi được.
Miệng của cô ta rất ngọt, nhưng mà có vẻ như lão thủ trưởng đối xử với cô ta rất nghiêm khắc, sau khi cô ta lấy lòng lão thủ trưởng vài ba lần, lão thủ trưởng liền nổi giận trực tiếp để cho cô ta đứng nói chuyện với tấm gương một ngày một đêm, còn kêu tôi canh giữ không cho cô ta dừng lại.
Từ đó về sau, cô hai mới trung thực được một chút.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Dũng nói như vậy, trong đầu không khỏi tưởng tượng hình ảnh Dư Khinh Hồng tự nói chuyện với tấm gương cả một ngày một đêm.
Cô đột nhiên cảm thấy muốn cười.
Ông ngoại thật sự rất tài tình.
Thẩm Hạ Lan thấy ông cụ Tiêu như vậy thì cũng yên lòng.
Bây giờ cô sợ nhất là ông cụ Tiêu giống như bà cụ Hoắc hồi đó, bị mấy lời nói ngọt ngào dối trá của Dư Khinh Hồng mê hoặc, nhưng mà lời này không thể nói rõ được, nó vẫn luôn làm Thẩm Hạ Lan lo lắng.
.
Truyện Bách Hợp
Bây giờ nghe Dũng nói ông cụ Tiêu căn bản không thích bộ dạng đó của Dư Khinh Hồng, cuối cùng trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng đã được thả về trong bụng.
“Vậy tôi đi