Cái con thỏ nhỏ đen tối này!
Diệp Ân Tuấn phỉ nhổ trong lòng, thật sự không còn thời gian mà nghĩ đến cái khác, chợt nghe thấy Thẩm Hạ Lan càng nói càng tức giận, giống như thật sự đau lòng.
“Em biết mà, anh nói cái gì mà yêu em đều là giả dối, là gạt người, là…”
Lời Thẩm Hạ Lan còn chưa nói hết, trực tiếp bị Diệp Ân Tuấn kéo tới, bá đạo hôn lập tức ngăn lại cô lải nhải.
Một chiêu này thế mà lại có tác dụng.
Hai người hôn hôn đến mức có chút không thể khống chế được.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm ngang Thẩm Hạ Lan, bước nhanh vào phòng ngủ, đóng cửa.
Diệp Minh Triết nhàn nhạt nói: “Nhìn đi, đã nói là là hai người họ ngược cẩu show ân ái rồi.
Tranh thủ ăn đi, có lẽ một bàn đồ ăn này đều là của chúng ta.”
Diệp Tranh ngại ngùng ho khan một tiếng, rồi vội vàng cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Diệp Minh Triết nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt không khỏi tối lại.
Lão Diệp thối, chỉ biết dùng chiêu này.
Thế mà mẹ lại cứ mãi không chống lại được một chiêu này.
Sầu người!
Diệp Minh Triết hung hăng cắn một miếng bánh cuộn trong tay, sau đó yên lặng ăn cơm.
Lần lăn qua lăn lại này của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lúc tỉnh lại đã gần trưa rồi.
Lúc này cô mới nhớ đến hai người con trai, lập tức cảm thấy không còn mặt mũi nữa.
“Diệp Ân Tuấn, anh vô lại!”
Cô duỗi chân đá một phát, chỉ nghe “Bịch” một tiếng, sau đó hai người đều