Nhưng mà cũng không thể cứ đứng mãi trong phòng ăn.
Trời ơi! Cứu mạng!
Động tác buồn cười như vậy của Thẩm Hạ Lan bị má Hoàng nhìn thấy.
“Mợ chủ, cô làm sao vậy?”
Má Hoàng có chút buồn bực nằm sấp sau lưng Thẩm Hạ Lan nhìn ra bên ngoài.
Phòng khách cũng không có gì, chẳng phải chỉ có một mình cậu Diệp Tranh sao?
Thẩm Hạ Lan lại càng hoảng sợ.
“Sao thím lại ở trong phòng ăn vậy?”
“Tôi ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.”
Má Hoàng bị Thẩm Hạ Lan hỏi có chút không giải thích được.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hôm nay chính mình chịu phải kích thích quá nhiều, đầu óc cũng có loạn lạc rồi.
Cô vội vàng đứng thẳng người, hắng giọng một cái nói: “Tôi chính là đến xem một chút giữa trưa ăn gì?”
“Cậu Minh Triết nói buổi trưa nay cô Nghê Nghê trở về, bảo tôi làm chút chân gà coca.”
Má Hoàng nghiêm túc đáp lại.
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu.
“Ừm, nhóc Nghê Nghê kia đương nhiên thích ăn cái này lại làm thêm chút xương sườn gì đó.”
“Được.”
Má Hoàng nói xong thấy Thẩm Hạ Lan không nói gì nữa, lúc này mới xoay người vào phòng bếp.
Về phần Thẩm Hạ Lan vừa làm cái gì, bà cũng không nghiêm túc hỏi nữa.
Bà chủ muốn làm cái gì, hỏi một lần không trả lời, chính là không muốn trả lời.
Điểm này má Hoàng vẫn là rõ ràng.
Đợi sau khi má Hoàng đi, Thẩm Hạ Lan mới thở dài một hơi.
Hôm nay quả thật là mất hết mặt mũi.
Đợi lát nữa Nghê Nghê quay lại rồi, mới có thể đưa Diệp Tranh đi.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bây giờ bản thân không có cách nào nhìn thẳng Diệp Tranh được rồi.
Sau này còn có thể đùa giỡn vui vẻ được sao?
Trong nhà có hai thiên tài, trước kia cảm thấy là một chuyện làm người