Gương mặt Diệp Ân Tuấn mơ màng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Dù sao cũng chính là đừng động vào em!”
Lập trường Thẩm Hạ Lan vô cùng kiên định.
Diệp Ân Tuấn không biết vợ mình lại bị cái gì kích thích, nhưng mà vợ đã nói thì đều là đúng, không đúng cũng phải đúng.
Anh nhớ quy tắc này, vội vàng gật đầu nói: “Được, không đụng” Lời này không có vấn đề gì, lại làm Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút, cảm thấy Diệp Ân Tuấn quá đáng ghét.
“Em muốn đi ra ngoài” Cô chu môi lên, có chút uất ức nói.
Diệp Ân Tuấn kinh ngạc nói: “Vậy thì đi ra ngoài đi, cũng không ai lập kết giới không cho em đi ra ngoài cả?”
Anh hiếm khi hài hước, lại chọc cho Thẩm Hạ Lan tức chết.
“Anh bế em lên lầu trước, em không muốn phải gặp người khác nữa!”
Thẩm Hạ Lan quả thật muốn khóc.
Lúc này Diệp Ân Tuấn mới ý thức được Thẩm Hạ Lan khó chịu.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Anh đừng quan tâm, anh bế em hay không?”
“Em vừa rồi còn nói, con ở nhà không cho anh đụng vào em!” Diệp Ân Tuấn nói lời này làm Thẩm Hạ Lan bị nghẹn một cái.
“Được, Diệp Ân Tuấn đêm nay anh bắt đầu ngủ sofa đi!”
Cơ thể vội vàng đẩy anh ra.
Không phải chỉ là mất mặt sao.
Cô cũng mất hết rồi.
Thẩm Hạ Lan giận đùng đùng đi qua phòng khách, đi thẳng lên lầu.
Cô đi đường mang theo gió, Diệp Tranh muốn bỏ qua cũng khó.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngơ ngác.
“Đây là làm sao vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh.
Diệp Tranh đương nhiên không thể nói