Tiêu Hằng chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, cảm thấy Diệp Nghê Nghê thật sự nên giảm cân.
Quá nặng!
Quá đau!
Diệp Nghê Nghê sau khi kêu xong cũng không có đau đớn như tưởng tưởng, vội vàng buông tay ra nhìn, thì nhìn thấy bản thân đang dựa trên người Tiêu Hằng.
Tiếu Hằm nằm ở dưới cơ thể của cô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng lên, nhưng mà da của cậu cũng thật là đẹp.
Giống như là thạch hoa quả.
Diệp Nghê Nghê nghĩ như vậy, lập tức vươn tay nhéo nhéo mặt Tiêu Hằng.
Oa oa!
Thật đàn hồi.
Tiêu Hằng lập tức ngây ngẩn, sau đó sắc mặt lập tức đỏ ửng lên.
“Hôn một cái, chỉ một cái.”
Diệp Nghê Nghê cảm thấy Tiêu Hằng như vậy giống như là pudding thạch hoa quả, nhất định ăn rất ngon.
Cô không chút nào biết lời nói của mình dọa người đến mức nào, dọa đến mức cả người Tiêu Hằng đều cứng lại, nhìn thấy Diệp Nghê Nghê cúi đầu xuống, bẹp một cái trên mặt cậu bé.
Con ngươi Tiêu Hằng đột nhiên mở lớn.
Cậu đây là bị một cô gái nhỏ hôn rồi?
Diệp Nghê Nghê cũng không biết rung chuyển trong lòng Tiêu Hằng, cảm thấy hôn Tiêu Hằng cảm giác rất tốt, thậm chí còn có chút vị ngọt.
Cô bé theo bản năng lại đưa môi hôn Tiêu Hằng.
Đùng một tiếng, cả người Tiêu Hằng đều muốn bùng nổ.
“Sao em lại…”
Cậu bé lớn đến bảy tám tuổi,