Tiêu Hằng không quan tâm chú Phúc nghĩ cái gì, từng chút đều nhớ kỹ, sau đó mới nói với chú Phúc: “Chú Phúc, nhanh đi mua.”
“A?”
Chú Phúc cũng ngẩn người ra.
Nhưng mà sau khi nhận được ánh mắt giết người của Tiêu Hằng thì vội vàng chạy
ra ngoài.
Diệp Nghê Nghê thấy Tiêu Hằng đáp ứng cho mình nhiều thứ ăn như vậy, lập tức vô cùng cảm động với cậu bé.
“Anh trai nhỏ, anh thật tốt.”
Tiêu Hằng ôn nhu cười.
Cậu bé quyết định trở về luyện đàn thật tốt, lần sau lấy được giải thưởng sẽ nói với ông nội muốn Diệp Nghê Nghê làm cô dâu của mình.
Bé trai bảy tám tuổi đã bắt đầu có suy nghĩ phải bảo vệ người khác.
Diệp Nghê Nghê lại không biết chút gì về việc mình bị nhét vào dưới cánh chim bảo vệ của Tiêu Hằng, trong đầu cô bé đều là nghĩ nhiều thứ ăn ngon như vậy làm thế nào để mang về nhà đây?
Đám người Thẩm Hạ Lan và Hoắc Chấn Đình tìm khắp nơi đến điên lên, cũng không tìm được Diệp Nghê Nghê.
Cô gái bên cạnh Hoắc Chẩn Đình lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan có chút ngại ngùng nói: “Thật xin lỗi, là tôi không trông kỹ Nghê Nghê, thật sự là xin lỗi.”
Thẩm Hạ Lan còn có thể nói cái gì được? Đứa nhỏ mất tích, ai cũng không muốn, đặc biệt đứa nhỏ còn là chủ nhỏ mang ra ngoài, cô cũng ngại trách chú
nhỏ thấy sắc quên nghĩa quên đi sự tồn tại của Nghê Nghê.
“Tìm tiếp đi, đúng rồi chú nhỏ, gọi điện thoại cho Nghê Nghê chưa?”
Thẩm Hạ Lan vừa nói xong, Hoắc Chấn Đình lập tức ngây ra một lúc, mà cô gái kia lại có chút khó tin hỏi: “Nghê Nghệ có điện thoại? Cô bé vẫn chỉ là đứa nhỏ mà.”
“Cô bé chẳng những có điện thoại, còn có định vị”.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chỉ số thông minh của cô gái trước mặt này khiêm tốn, mà chú nhỏ của mình ở bên cô ấy cũng có vẻ bị mất đi chỉ số thông