Lúc này, Diệp Ân Tuấn có hơi buồn bực.
“Đừng quản điện thoại nữa, lên xe trước đi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn quanh quẩn ở bên tai Thẩm Hạ Lan.
Cô lại không nghe Diệp Ân Tuấn, trực tiếp lấy điện thoại ra xem, là điện thoại của Tống Dật Hiên.
Nghĩ đến mình đã gọi điện cho Tống Dật Hiên, đoán chắc lúc này mới nhìn thấy nên gọi lại.
Thẩm Hạ Lan để đồ trong tay lên xe, sau đó ấn nút nghe.
“Anh họ.”
“Buổi chiều sao không đến.”
Tống Dật Hiên ở đầu bên kia tức phát điên, hình như vừa vận động xong.
Mặt của Thẩm Hạ Lan đỏ bừng, không biết nên giải thích như nào thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Buổi chiều có chút chuyện, bọn trẻ đều ở nhà, chợt bận nên quên mất thời gian.”
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn nói dối không chớp mắt, Thẩm Hạ Lan rất là khâm phục.
Tống Dật Hiên nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, bèn có chút hiểu rồi.
“Ừm, được, lát nữa có thời gian thì tụ tập đi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan từ lúc nghe điện thoại thì không nói gì cả, toàn là Diệp Ân Tuấn nói, hiện nay hai người đàn ông vậy mà cứ như vậy ở trước mặt cô cúp điện thoại, cô đột nhiên cảm thấy mình nghe cuộc điện thoại này chính là dư thừa.
Không đúng.
Đây là Diệp Ân Tuấn cố ý.
Thẩm Hạ Lan hằn học lườm anh.
Diệp Ân Tuấn không đau không ngứa nói: “Còn không lên xe sao?”
Lúc này bọn trẻ đều nhìn Thẩm Hạ Lan với ánh mắt chờ đợi, Thẩm Hạ Lan không thể không nhấc lên lên xe.
Cô dùng chân đá Diệp Ân Tuấn một cái, nói: “Anh cố ý phải không?”
“Ừm.”
Diệp Ân Tuấn