Trước giờ không biết quân khu còn có mối lo tiềm ẩn như này.
Tiêu Niệm Vi nhìn An Nhiên, thấp giọng nói: “Chị dâu cả, có phải là mấy năm nay anh cả đối với chị cũng rất bá đạo không?”
“Cô muốn nói là độc tài nhỉ?”
An Nhiên mỉm cười có chút điềm nhiên, cho người khác một loại cảm giác như tắm gió xuân.
Tiêu Niệm Vi gật đầu.
“Phải.”
“Ừm, anh ấy quả thật có chút độc tài, rất nhiều lúc cũng quá thẳng, có điều sau chuyện của Ân Tuấn anh ấy nhốt mình ở trong thư phòng một đêm, khi đi ra thì hình như hoàn toàn nghĩ thông rồi, con người cả một đời, ai cũng không thể nói mình không mắc sai lầm, cũng không thể bảo đảm không làm mụ mị chính mình, tôi biết, mấy năm nay anh ấy đã mụ mị rồi, may mà chuyện của Ân Tuấn khiến anh ấy tỉnh ngộ.”
An Nhiên nói rất nhẹ nhàng, giống như nói chuyện thường ngày vậy, nhưng Bạch Tử Đồng và Tiêu Niệm Vi lại hơi thay đổi sắc mặt.
“Chị dâu cả, có phải là anh cả gặp phải chuyện gì đó rồi không?”
Thẩm Hạ Lan mặt mày mờ mịt.
An Nhiên vừa mới không nói cái này nhỉ?
Thế nào nhìn Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng đều có vẻ mặt này chứ?
An Nhiên liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, cười rồi nói: “Hai người các cô đừng như vậy, đừng dọa Hạ Lan.
Không có chuyện gì cả, mỗi năm quân khu đều có cạnh tranh, chuyện này không tính là gì cả.”
“Nhưng cũng có một số âm thầm giở thủ đoạn xấu xa nhỉ?”
Xuất thân của Tiêu Niệm Vi và Lương Thiệu Cảnh khác với bọn họ, tự nhiên nhìn vấn đề cũng từ góc độ đen tối.
An Nhiên không có đáp lại.
.
ngôn tình hay
Thẩm Hạ Lan bỗng phản ứng lại rồi.
“Vậy hai người hôm nay tới đây há không phải là mang đến phiền phức cho hai người