Trái tim của Thẩm Hạ Lan không ngừng chìm xuống, tay cũng có hơi lạnh.
Diệp Ân Tuấn vội nắm chặt tay của cô, thấp giọng nói: “Không sao đâu, người lớn tuổi rồi, có khi sẽ tự dưng ngất xỉu, anh cho bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho ông ngoại, em đừng lo lắng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Hai người bởi vì chuyện này không thể không rời khỏi trước, mà bọn trẻ được đám Tô Nam và Lương Thiệu Cảnh chăm sóc.
Khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn chạy đến bệnh viện, Dũng, Khương Hiểu và Dư Khinh Hồng đều có mặt.
Mắt của Dư Khinh Hồng đỏ hoe, giống như đã khóc.
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn cô ta, hỏi thẳng Dũng: “Anh Dũng, ông ngoại của tôi như nào rồi?”
“Vẫn chưa biết, vừa đưa vào trong.”
Dũng cũng rất lo lắng.
Sau khi Diệp Ân Tuấn thấp giọng an ủi Thẩm Hạ Lan một câu thì đi tìm viện trưởng.
Thẩm Hạ Lan biết, anh đi là vì ông ngoại.
Dư Khinh Hồng cứ mãi cúi đầu ngồi ở đó, Thẩm Hạ Lan đến cũng không có phản ứng gì.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta, cảm xúc trong lòng cuộn trào.
Người phụ nữ này và cô chảy chung dòng máu, nhưng tâm tư tàn độc, cô ta trước đó định ra tay với ông ngoại, lần này không chừng có liên quan đến cô ta.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan một tay lôi cổ áo của Dư Khinh Hồng, lôi cô ta ra khỏi ghế.
“Có phải là cô làm không?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan nghiến răng nghiến lợi.
Mắt Dư Khinh Hồng đỏ hoe, ủy khuất nói: “Cô đang nói cái gì? Tôi làm sao có thể làm gì với ông ngoại được? Ông là người thân duy nhất trên thế gian này của tôi rồi.”
Nếu không có xảy ra chuyện của bà cụ Hoắc, Thẩm Hạ Lan có lẽ sẽ bị dáng vẻ hiện nay của Dư Khinh Hồng lừa, không lâu trước Khương Hiểu mới phát giác sát