Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình thật sự là một tội nhân, anh thậm chí có hơi không thở được.
Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Ân Tuấn, Tô Nam vỗ vai của anh rồi nói: “Anh quá mệt rồi, ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi, hoặc đi rửa mặt hút điếu thuốc gì đó, ở đây giao cho chúng tôi.”
“Hạ Lan cô ấy…”
Diệp Ân Tuấn bỗng có hơi nghẹn ngào.
Hai người bọn họ bao nhiêu mưa to gió lớn cũng vượt qua rồi, sao lại bị kẹt ở chứng viêm nhiễm nhỏ nhoi như vậy chứ?
Diệp Ân Tuấn nghĩ không thông, cũng không hiểu.
Có điều Tô Nam nếu đã không hy vọng anh ở đây, anh chỉ có thể rời khỏi phòng ngủ đi ra người hít thở.
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi rồi, sắc mặt của Tô Nam có hơi nặng nề.
“Từ kết quả kiểm tra chỉ số máu cho thấy, chỉ số tế bào bạch cầu và tế bào hồng cầu của cô ấy rất cao, giống như cảm nhưng lại không giống.
Y thuật của Niệm Vi tôi không nghi ngờ, nếu Niệm Vi đã kiểm tra là bị viêm nhiễm, vậy thì tại sao tình trạng viêm lại không thuyên giảm?”
Tiêu Niệm Vi có hơi khó chịu nói: “Mọi loại thuốc tôi dùng đều dựa vào kháng viêm, nhưng mãi không có hiệu quả gì.”
Bạch Tử Đồng sau khi làm kiểm tra toàn diện cho Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Hạ Lan là bị viêm nhiễm, nhưng lại đến ùn ùn, loại triệu chứng này nhìn thế nào cũng không giống chứng viên nhiễm của phụ khoa.”
“Em nhìn ra cái gì?”
Tô Nam biết vợ của mình ở phương diện này có ít nghiên cứu, vội hỏi.
Lông mày của Bạch Tử Đồng nhíu chặt lại.
“Em nghi ngờ không phải là do nhiễm trùng từ chứng viêm trong cơ thể của Hạ Lan dẫn đến