Tuy không có hiệu quả gì, nhưng nhiệt độ cơ thể cũng duy trì ở 40 độ không có tăng lên nữa, anh ta chỉ có thể cầu nguyện truyền dịch ít nhiều vẫn có một tác dụng áp chế.
Khi Diệp Ân Tuấn và Tiêu Niệm Vi đến nhà họ Tiêu, ông cụ Tiêu đang được Khương Hiểu đẩy đi đi lại lại trong phòng khách.
“Làm sao vậy?”
Ông cụ Tiêu nhìn thấy Diệp Ân Tuấn tức giận đùng đùng, không khỏi hỏi một câu.
Diệp Ân Tuấn tuy lửa giận ngút trời, nhưng đối đãi với ông cụ Tiêu vẫn rất tôn kính.
Anh thu liễm sát khí toàn thân, thấp giọng nói: “Ông ngoại, Dư Khinh Hồng đâu?”
“Ở trong phòng.
Cháu tìm nó làm gì?”
“Cháu tìm cô ta có chút chuyện.”
Diệp Ân Tuấn không nói tại sao.
Sức khỏe của ông cụ Tiêu hiện nay không tốt, nếu lại biết Thẩm Hạ Lan bây giờ nguy kịch thì không biết sẽ lo lắng như nào nữa.
Nhưng Dư Khinh Hồng anh hôm nay bắt buộc phải đưa đi.
“Ông ngoại, cháu phải đưa Dư Khinh Hồng đi, lập tức ngay bây giờ.”
Diệp Ân Tuấn rất ít khi dùng lời nói cứng rắn như này nói chuyện với ông cụ Tiêu.
Anh là người như nào ông cụ Tiêu biết, hiện nay Diệp Ân Tuấn cứng rắn muốn đưa Dư Khinh Hồng đi như vậy, trái tim của ông cụ Tiêu không khỏi kêu lộp bộp.
“Dũng, đi gọi Dư Khinh Hồng ra đây.”
Ông cụ Tiêu tuy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà trực tiếp bảo Dũng đi dẫn Dư Khinh Hồng ra.
Lúc này Diệp Ân Tuấn đã thở phào.
Anh còn sợ ông cụ Tiêu không bằng lòng, đến lúc