Trái tim của Diệp Minh Triết đột nhiên bị siết chặt, nhanh chóng mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, trên trán rịn ra lớp mồ hôi mỏng bằng hạt đậu, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.
Vì sợ ảnh hưởng tới Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn vẫn luôn cố gắng chống chọi.
“Lão Diệp.”
Diệp Minh Triết vội vàng bước lên: “Để con đi gọi chú Tô đến đây.”
Nói xong, cậu bé liền muốn đứng dậy, nhưng mà bị Diệp Ân Tuấn kéo lại.
“Không cần đâu, đừng làm phiền mẹ con nghỉ ngơi.”
Lúc Diệp Ân Tuấn nói chuyện, mỗi câu mỗi chữ đều phải chịu cơn đau vô cùng lớn.
Cơn đau thần kinh không tái phát làm cho anh sắp quên mất mình còn có một căn bệnh, bây giờ đau đến nỗi thấu cả ruột gan, làm cho anh không chống đỡ nổi.
Ánh mắt của Diệp Minh Triết đỏ lên.
“Lão Diệp…”
Giọng nói của thằng bé nghẹn ngào, nhưng mà không biết bây giờ mình có thể làm cái gì.
Diệp Minh Triết duỗi bàn tay nhỏ ra ôm thật chặt lấy đầu của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Lão Diệp, mẹ con không có chuyện gì đâu, nhất định không có chuyện gì.”
Trong giọng nói của thằng bé mang theo sự run rẩy.
Diệp Ân Tuấn biết là cậu bé đang sợ, thật ra thì làm sao mà bản thân anh không sợ được chứ?
Anh sợ là Thẩm Hạ Lan cứ luôn ngủ say như thế, sợ hãi cuối cùng không thể nhìn thấy nụ cười của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà bây giờ anh không chỉ là chồng, anh còn là một người ba.
Diệp Ân Tuấn chịu đựng cơn đau dữ dội, trở tay ôm lấy Diệp Minh Triết, thấp giọng nói: “Đúng vậy, sẽ không có chuyện gì hết, mẹ con sẽ