Trong lòng của Tống Dật Hiên khó chịu đến cực điểm.
Ngón tay của Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên nhúc nhích, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
“Hạ Lan, em tỉnh rồi?”
Tống Dật Hiên vội vàng nắm lấy tay của cô.
Anh ta sợ.
Sợ là Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại hỏi tại sao mình không nhìn thấy.
Sợ là đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Hạ Lan không còn nhìn thấy ánh sáng.
Nhưng mà anh ta có tránh cũng không thể tránh được.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy giấc ngủ này của mình có hơi mệt mỏi, không chỉ có như thế, cô còn cảm thấy đói bụng.
Cô thuận theo âm thanh quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy gương mặt áy náy và khẩn trương của Tống Dật Hiên.
“Anh họ, sao anh lại đến đây? Tin tức em bị bệnh đã làm anh hốt hoảng hả?”
Nụ cười của cô xinh như hoa, lại làm cho Tống Dật Hiên kinh ngạc.
“Em có thể nhìn thấy anh?”
“Sao lại không nhìn thấy, em đâu có bị mù.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bộ dạng hiện tại của Tống Dật Hiên có chút buồn cười.
Tống Dật Hiên nhìn cặp mắt sáng ngời có hồn của Thẩm Hạ Lan, anh ta vẫn không tin mà quơ quơ tay trước mắt cô.
“Làm cái gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hành động của Tống Dật Hiên rất khó hiểu, không khỏi đưa tay ra đánh vào tay của Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên nhìn thấy cô đánh rất chuẩn xác, cánh mũi không khỏi chua xót.
“Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn.”
Anh ta