Thân thủ của Đạt rất tốt, tuyệt đối có thể ngăn cản Tống Dật Hiên.
Lưu Mai suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Tống Dật Hiên.
Lúc Lưu Mai gọi điện thoại cho Tống Dật Hiên, sắc mặt của Tống Dật Hiên đã khôi phục lại bình thường.
“Mẹ, mẹ không cần tới đâu, cứ nói cho con biết làm như thế nào là được.”
Làm như là Tống Dật Hiên không thích Lưu Mai đến.
Thế nhưng mà anh ta càng như vậy thì Lưu Mai càng cảm thấy Tống Dật Hiên không có vấn đề.
“Con trai ngốc, có một số việc không thể nói rõ trong điện thoại, con chờ mẹ, mẹ tới ngay đây.”
Lưu Mai nói xong thì liền cúp điện thoại.
Tống Dật Hiên cười lạnh.
Anh ta không nói cho Lưu Mai biết địa chỉ, Lưu Mai cũng không hỏi, nhưng mà bà ta lại biết rõ như lòng bàn tay.
Vừa nghĩ tới Từ Hiền Trang cũng biết được hành tung của mình từ chỗ Lưu Mai y như thế, Tống Dật Hiên liền thấy khó chịu.
Anh ta gọi điện thoại cho trợ lý của mình.
“Điều tra từ trong ra ngoài tập đoàn Tống thị, có vấn đề gì thì đuổi việc hết toàn bộ.”
“Vâng Sếp Tống.”
Trợ lý vội vàng làm theo.
Hồ Ngọc Duyên thấy Tống Dật Hiên như thế này, cô rất đau lòng.
“Ông xã, mọi thứ sẽ tốt thôi.”
“Cảm ơn em, Ngọc Duyên, cảm ơn em đã yêu một anh không hoàn thiện.”
Tống Dật Hiên rất may mắn.
Hồ Ngọc Duyên lại lắc đầu nói: “Sao anh lại không hoàn thiện được chứ, anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, ít nhất thì trong mắt của em, anh chính là như vậy.”