Dù sao thì Tống Dật Hiên cũng là anh họ của Thẩm Hạ Lan, nếu như cô biết Tống Dật Hiên bởi vì cô mà trên tay mang theo sinh mạnh của mẹ mình, nói không chừng cô sẽ khổ sở áy náy.
Vì để cho Thẩm Hạ Lan không cảm thấy có lỗi, Diệp Ân Tuấn trực tiếp che giấu cô.
Thẩm Hạ Lan không nghi ngờ gì, có chút mệt mỏi mà nói: “Thật là kỳ quái, không phải là xong rồi hả, sao em lại cảm thấy rất muốn ngủ.”
“Vậy thì cứ ngủ đi, dù sao cũng sắp đến tết rồi, nghỉ ngơi thật tốt cũng được mà.”
Diệp Ân Tuấn đau lòng nắm tay Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn trước mắt mình, cảm thấy còn có thể nhìn thấy anh một lần nữa, thật là tốt.
Đây cũng là lần đầu tiên mà cô nghe thấy cổ độc, cô cho rằng vật này chỉ có trong những câu chuyện thần thoại ngày xưa, không ngờ tới là mình lại trải nghiệm sự thật.
Cảm giác lo sợ làm cô không dám ngủ.
“Anh ngủ với em đi, có được không?”
“Được chứ.”
Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác ra, cởi giày leo lên giường, ôm Thẩm Hạ Lan ở trong ngực.
Có thể ôm Thẩm Hạ Lan chân thật như thế này, Diệp Ân Tuấn cảm thấy đây chính là ông trời ban ơn.
Mấy ngày nay, Diệp Ân Tuấn cũng cực kỳ mệt mỏi, anh ôm Thẩm Hạ Lan rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Thẩm Hạ Lan nhìn gương mặt khi ngủ của anh, trong lòng rất thỏa mãn, cô tìm một tư thế thoải mái ở trong ngực Diệp Ân Tuấn rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Mà ở bên phía Tống Dật Hiên cũng không giống trống khua chiên, cũng không thông báo cho bất cứ người nào, anh và Hồ Ngọc Duyên đưa Lưu Mai đến lò thiêu.
Sau khi thiêu thi thể của Lưu Mai xong, bọn họ mua một hũ tro cốt, mang hủ tro cốt của Lưu Mai đến nghĩa trang mà