“Tại sao?” Tống Dật Hiên có hơi ngạc nhiên.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Đây là quà em tặng cho chị dâu họ, không liên quan gì đến anh.”
Thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tống Dật Hiên cũng không từ chối.
“Cũng được, dù sao toàn bộ con phố vàng đều thuộc về nhà của mấy người, chút tiền này mấy người có thể trả được.”
Lời này sao nghe nó chua.
Diệp Ân Tuấn cau mày nói: “Tôi sẽ tìm luật sư để chuyển gian hàng dưới tên ban đầu của anh sang tên Hồ Ngọc Duyên, coi như của hồi môn cho cô ấy.”
“Ý gì?”
Cả Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên đều sững sờ.
Thẩm Hạ Lan cười híp mắt nói: “Em đã thảo luận với Ân Tuấn rồi, mặc dù cửa hàng này từng thuộc sở hữu của anh họ Tống Dật Hiên, nhưng chỉ số IQ của anh ấy không ra gì, làm mất đi một khối tài sản lớn như vậy, chỉ có thể nói là anh ấy không quen với mảng bất động sản, nhưnghai người sắp kết hôn rồi, bọn em cũng phải biếu quà gì đó.
Bọn em đã bàn bạc chuyển cửa hàng cũ của anh họ sang tên chị dâu họ, sau đó chị dâu họ sẽ mang theo những thứ này gả vào nhà họ Tống.
Vì anh họ đã từng có quá nhiều bạn gái nên vì sợ chị dâu họ bị thiệt thòi hoặc bị ức hiếp, nên quyền quyết định của gian hàng này giao cho chị, ngày nào đó anh ấy làm gì có lỗi với chị,chị cứ mang theo những cửa hàng này ly hôn với anh ấy, sau đó tìm một phi công trẻ, không, tìm hai ba phi công trẻ, sống cuộc sống tiêu diêu tự tại.”
Hồ Ngọc Duyên không bao giờ nghĩ rằng Thẩm Hạ Lan sẽ đối xử với mình như vậy.
Món quà cưới mà cô và Diệp Ân Tuấn tặng cô ta đã được tặng rồi, bây