“Phương Nguyên vô cùng căm hận Vu Linh vì cái chết của Thành Lâm, thậm chí còn lăng trì bà ta,đương nhiên phải chọn một nơi thật khuất để làm việc này.
Vu Linh bị lăng trì, da thịt bà ta bị cắt từng tấc, khi rời khỏi cơ thể, máu sẽ bản ra, nếu tìm kỹ, chắc có thể tìm được mẫu DNA mà mình muốn.
Chỉ là có một vấn đề, chúng ta phải nói với Phương Nguyên về điều này thế nào? “
“Nói sự thật chứ sao”
Thẩm Hạ Lan không nghĩ nhiều như Diệp Ân Tuấn.
Cô nói thẳng: “Gửi ảnh của Vu Phong cho Phương Nguyên, nếu chúng ta đều chưa từng nhìn thấy Vu Phong, phỏng chừng Phương Nguyên cũng chưa nhìn thấy ặt thật của anh ta, tam điện hạ đó tin tưởng Vu Phong nhiều như vậy, nhất định bảo vệ anh ta rất tốt.
Phương Nguyên có được tướng mạo của Vu Phong, như vậy mới có thể tập trung vào việc lấy mẫu DNA của Vu Phong, sau đó những gì chúng ta muốn biết có thể dễ dàng giải quyết rồi”
Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan phân tích như vậy, nhưng anh không quá vui.
“Sao vậy? Em nói sai sao?”
Thấy anh không đồng ý với mình, Thẩm Hạ Lan không khỏi hỏ một câu.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Điều em nói đều là đúng, nhưng bây giờ có một câu hỏi rất thực tế, đó là Phương Nguyên rốt cuộc có muốn giúp chúng ta không?”
“ýgì?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có chút ngây ngốc.
Cô bỏ lỡ thông tin nào trong lúc bị trúng sâu độc sao?
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên cảm thấy cô của lúc này có một vẻ ngơ ngơ rất đáng yêu.
Anh cười nói: “Em không nhận ra rằng Phương Nguyên kể từ khi về nước T thì không liên lạc gì với chúng ta rồi sao?”
“Có lẽ anh ta đang bận.”
Bị Diệp Ân Tuấn nhắc nhở như vậy, Thẩm Hạ Lan mới nhớ ra, ngoại trừ mình chủ động đi tìm Phương Nguyên ra,