“Sao? Không biết à?”
Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn đột nhiên trầm xuống vài phần.
Thuộc hạ nhanh chóng nói: “Biết biết biết, thái cái gì?”
Đùa, anh ta dám nói không ư?
Diệp Ân Tuấn chỉ vào củ cà rốt bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Cắt củ cà rốt thành hạt lựu đi.
Biết cắt hạt lựu không?”
Cuối cùng, anh vẫn không yên tâm mà nhìn thuộc hạ của mình.
Thuộc hạ cảm thấy áp lực cực lớn, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, nhưng chỉ có thể gật đầu nói: “Tôi biết.”
Nhìn thấy thuộc hạ cầm lấy củ cà rốt thái rất nhanh lẹ, ngữ khí của Diệp Ân Tuấn lúc này mới dịu một chút.
“Có phát hiện gì không?”
Anh trầm giọng hỏi, khóe mắt liếc về hướng phòng ngủ một cái.
Thẩm Hạ Lan không đi ra ngoài.
Vì Thẩm Hạ Lan không muốn nhúng tay vào những việc này, nên cứ để anh làm đi.
Thực ra anh cũng như Thẩm Hạ Lan, muốn trải qua một năm mới thuận lợi, nhưng bây giờ người ta đã tìm tới cửa nhà luôn rồi, có một số người một số chuyện không xử lý thì không được rồi, anh chỉ có thể âm thầm loại bỏ những nguy cơ tiềm ẩn này.
Thủ hạ dừng lại một chút, vừa định đứng thẳng dậy báo cáo, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Tiếp tục cắt đi, phải đều một chút.”
Nghe yêu cầu của Diệp Ân Tuấn, thuộc hạ thật sự muốn khóc.
Anh ta cúi đầu, vừa loay hoay với củ cà rốt vừa nói: “Sếp Diệp, người đó khai rồi, nói có người cho anh ta một khoản tiền, bảo anh