Bà Phương nhìn thấy bộ dạng Lam Thần như thế này thì liền tức giận.
Tại sao người đàn ông này lại sống chứ?
Cậu ta chẳng qua chỉ là một sản phẩm thí nghiệm thôi, tại sao con gái của mình phải chết vì cậu ta chứ?
Hễ nhìn thấy Lam Thần, bà Phương liền nghĩ đến đứa con gái Phương Đình, nếu có thể đổi mạng, bà ta thực sự muốn để Lam Thần chết.
“Cút! Đừng ở trước mặt làm chướng mắt tôi.
Nhìn thấy cậu là tức.”
Bà Phương giận dữ gầm lên, cầm thứ đồ bên cạnh lên đập thẳng vào người Lam Thần.
Nỗi đau thể xác không gì sánh được với nỗi đau trong tim.
Lam Thần im lặng tiếp nhận, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Tiếng chửi bới của người phía sau vẫn tiếp tục vang lên sau lưng anh ta.
Lam Thần sợ Thẩm Hạ Lan nghe thấy sẽ nghĩ nhiều, sau khi đi được một đoạn xa mới gọi lại.
“Thưa bà, bà tìm tôi có chuyện sao?”
Giọng Lam Thần vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Tại sao lâu như vậy mới bắt máy.”
“Vừa rồi có chút chuyện.”
Trần Lan trực tiếp qua loa.
“Việc gấp không? Vậy tôi sẽ gọi lại cho anh sau.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy ngại.
Mặc dù Lam Thần là trợ thủ của cô, nhưng trong nội bộ Ám Dạ mới cũng có rất nhiều việc cần phải giải quyết, không thể để côkêu là tới gọi là có mặt được, là cô thiếu suy nghĩ.
Lam Thần nhàn nhạt nói: “Không sao, xử lý xong rồi, bà chủ, nếu bà có chuyện tìm tôi thì cứ nói.”
Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng.
Lam Thần luôn