Ngày mai cùng em chuyển đến chỗ ông ngoại, mọi người đều ở cùng nhau, tóm lại tốt hơn mỗi người một nơi không phải sao?”
“Nhưng chuyện của Minh Triết tạm thời không hy vọng để người khác biết.”
Đây mới là chuyện Diệp Ân Tuấn quan tâm nhất.
Tiền đồ sau này của Diệp Minh Triết quan trọng, nếu như chuyện này bị lộ ra, Diệp Minh Triết sẽ xong luôn, ít nhất sự nghiệp quân nhân coi như kết thúc.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Không sao, nói Minh Triết phải tham gia huấn luyện đặc biệt, hơn một tiếng mỗi ngày là được.
Người khác sẽ không nghi ngờ gì cả.”
“Nhưng mà…”
Thẩm Hạ Lan tự nhiên biết Diệp Ân Tuấn đang lo lắng cái gì, cô thấp giọng nói: “Thật ra không cần Tô Nam cũng được.”
“Là ý gì?”
Diệp Ân Tuấn có hơi sững người.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi rồi nói: “Nhà chúng ta có sẵn một bác sĩ có thể làm chữa trị cho Minh Triết.”
“Ai?”
“Tranh.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Diệp Ân Tuấn bỗng sững ra.
“Hạ Lan, em nói đùa phải không? Tranh mới bao nhiêu tuổi? Hơn nữa nhân cách phân liệt này là cần phải thôi miên.”
“Em biết, em đã gọi điện cho Trương Linh rồi, bà ta nói với em, thuật thôi miên của Tranh đã rất giỏi rồi.
Sau khi Phương Ngôn giả mạo Nam Phương bị bại lộ, Trương Linh nói Tranh đã bắt đầu nghiên cứu nhân cách phân liệt và thuật thôi miên này rồi.
Chỉ có điều bởi vì thằng bé luôn không ở bên cạnh chúng ta, cho nên chúng ta ít hiểu về Tranh hơn rất nhiều.
Lấy lần em trúng cổ ra nói, ai có thể ngờ tới người cứu em sẽ là Tranh chứ?