Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cậu bé thì bỗng thấy đau lòng.
“Con trai, con cảm thấy như thế nào rồi?”
Diệp Minh Triết không ngờ Thẩm Hạ Lan lại đến, không khỏi sững người, sau đó mỉm cười yếu ớt nói: “Mẹ, con không sao.”
Tô Thanh rất là lo lắng đưa cho cậu bé một ly nước.
Diệp Minh Triết mỉm cười nói tiếng cảm ơn, sau đó uống hết một ly nước lọc.
Cậu bé đối với Tô Thanh rất thân thiện, Thẩm Hạ Lan thấy vậy, trong lòng tự nhiên cũng vui.
Diệp Minh Triết do quá thông minh, không có mấy người bạn, bây giờ có thể có quan hệ tốt như vậy với Tô Thanh, Thẩm Hạ Lan thật sự rất vui mừng.
“Mẹ biết con không sao, con là muốn nhân cơ hội ở cùng với Tô Thanh có phải không?”
Thẩm Hạ Lan vô tư nói giỡn.
Diệp Minh Triết có hơi ngại ngùng nói: “Con là muốn đến thăm chị Thanh.”
Tô Thanh cười rất dịu dàng, thấp thoáng bóng dáng của Bạch Tử Đồng.
Xem ra cô bé thật sự chịu ảnh hưởng không nhỏ từ hai vợ chồng Tô Nam.
Thẩm Hạ Lan nói với Tô Thanh: “Thanh, cảm ơn cháu đã chăm sóc Minh Triết, có thời gian đến nhà bác chơi.”
“Dạ.”
Tô Thanh gật đầu.
Diệp Minh Triết cũng nắm tay của cô bé nói: “Đến tết, em sẽ đến chúc tết chị.”
“Ừ.”
Tô Thanh rất là cảm động.
Nhìn thấy dáng vẻ rất bình thường của con trai hiện nay, Thẩm Hạ Lan thật sự khó thể tưởng tượng Diệp Minh Triết sau khi nhân cách phân liệt thì sẽ như nào.
Cô đè nén