Tuy Diệp Ân Tuấn cũng có lo ngại ở phương diện này, nhưng sau khi nghe thấy Diệp Tranh nói ra, anh vẫn có hơi buồn bực.
“Ba, ba yên tâm đi, chuyện này giao cho con.”
Diệp Tranh lại tự tin nói.
Diệp Ân Tuấn lần đầu tiên cảm thấy Diệp Tranh trưởng thành rồi.
Cậu bé vẫn cái dáng vẻ đó, nhưng rõ ràng, từ khí chất và những phương diện khác thì đã có sự thay đổi về chất.
“Tranh, cảm ơn con.”
“Ba khách sáo rồi.”
Diệp Tranh cười nhạt, sau đó từ trong túi móc ra một cái lọ màu trắng.
“Đây là gì?”
Diệp Ân Tuấn có hơi ngạc nhiên.
Diệp Tranh thấp giọng nói: “Đây là thuốc điều trị chứng đau thần kinh mà con đã bào chế cho ba, ba dùng xem sao.
Nếu ba không yên tâm, có thể để chú Tô Nam làm kiểm tra.”
“Không cần, con trai của ba đặc biệt chế thuốc cho ba, ba tự nhiên là tin tưởng.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười, trực tiếp dùng một viên ở trước mặt Diệp Tranh.
Cả người Diệp Tranh sững ra.
Cậu bé từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, dù sao mình vẫn là một đứa trẻ, bị người khác nghi ngờ và không tin tưởng là điều bình thường, hơn nữa còn là thuốc có thể uống vào, người lớn cẩn trọng hơn cũng là điều dễ hiểu, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không nói gì cả, cũng không nghi ngờ gì, trực tiếp dùng thuốc ở trước mặt cậu bé.
Diệp Tranh bỗng cảm thấy ấm áp