Diệp Ân Tuấn bước tới một bước, ôm Diệp Minh Triết vào trong lòng, sau đó đứng dậy, nói với Thẩm Hạ Lan ở một bên: “Được rồi, con trai đói rồi, chúng ta đi xuống ăn cháo.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan lau nước mắt, cùng với Diệp Ân Tuấn đi xuống.
Diệp Tranh đã tỉnh rồi, cũng không dám ngủ nữa, hiện nay cả nhà cũng chỉ có Diệp Nghê Nghê ngủ rất ngon.
Cô bé vặn eo, thức dậy ngửi thấy mùi thơm thì vội nói: “Hửm? Mẹ nấu món gì ngon thế? Thơm quá.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, có đều lại có hơi miễn cưỡng.
Mấy người ngồi trước bàn ăn.
Thẩm Hạ Lan còn nấu vài món ăn kèm, đều là những món tụi nhỏ thích ăn.
Mắt của Diệp Nghê Nghê bỗng phát sáng.
“Oa, hôm nay mẹ thật đảm đang.”
Diệp Nghê Nghê lập tức khen ngợi.
Diệp Minh Triết lại chọn vị trí ngồi cách xa.
Thẩm Hạ Lan thấy con trai như vậy, không khỏi lại nhói lòng.
Cô còn muốn nói gì đó thì Diệp Nghê Nghê đã đi thẳng tới, nắm lấy tay của Diệp Minh Triết nói: “Anh, anh làm gì mà ngồi xa như vậy? Anh lại đây giúp em bóc trứng gà.”
Diệp Minh Triết vô thức muốn hất Diệp Nghê Nghê ra, cũng không biết có phải là ảo giác của cậu bé hay không, Diệp Nghê Nghê rất giảo hoạt tránh lực của cậu bé, trưng ra gương mặt trắng nõn hồng hào, cười hì hì nói: “Anh đừng hòng trộm lười, em biết đó, anh nghỉ lễ rồi.
Trước đây anh đều sẽ bóc trứng gà cho em ăn, bây giờ được nghỉ rồi thì cũng đừng hòng trốn.
Mau lên!”
Nói rồi Diệp Nghê Nghê kéo tay của Diệp Minh Triết, lôi cậu bé đến ngồi ở bên cạnh mình.
“Nè, cháo thịt nạc với trứng này là của anh, em không tranh với