Cơ thể của Diệp Minh Triết lại trở nên run rẩy.
Thẩm Hạ Lan biết, cô bây giờ khá tàn nhẫn.
Cô đã không ngừng khiến Diệp Minh Triết nhớ lại những hình ảnh tàn khốc đó, nhưng có bệnh thì phải chữa.
Chỉ có nhìn thẳng vào hình ảnh đó, Diệp Minh Triết mới có thể nhìn thẳng vào trái tim của mình.
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng nắm lấy tay của cậu bé.
Tay của cậu bé có hơi lạnh, có hơi run.
Thẩm Hạ Lan lại thấp giọng nói từng câu từng chữ: “Sự khác nhau giữa hai người bọn họ là gì? Một người là phần tử khủng bố, uy hiếp tính mạng của ba mẹ con, một người là em gái của con, là người thân của con.
Cho nên tự bảo vệ mình là bản năng của con người, bảo vệ người nhà con không hề sai.
Mẹ biết trong lòng con rất khó chấp nhận kết quả sau khi nổ súng, nhưng mà Minh Triết à, mẹ tin con có thể làm được phải không?”
Diệp Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn rồi đột nhiên lao vào trong lòng cô bật khóc nức nở.
Cậu bé chưa từng khóc một cách bi thương như vậy, bất lực như vậy, lúc này, cậu bé chính là một đứa trẻ 4 tuổi, sau khi bị dọa thì khóc đến xé ruột xé gan.
Loại dáng vẻ không có cảm giác an toàn đó khiến Diệp Ân Tuấn nhìn mà cay cay sống mũi.
Thẩm Hạ Lan ôm chặt con trai, ôm rất chặt.
Con trai của cô mới 4 tuổi!
Cậu bé vốn nên có tuổi thơ vui vẻ.
Tại sao muốn làm thiên tài chứ?
Cô không cần một con trai thiên tài, cô chỉ cần một cậu con trai vui vẻ là được.
Diệp Minh Triết khóc, mắt của Thẩm Hạ Lan