Nói xong cô trực tiếp xuống xe, nhưng Diệp Tranh lại có một loại cảm giác bất an.
“Mẹ, mẹ có muốn gọi điện cho ba không?”
Diệp Tranh túm tay áo của Thẩm Hạ Lan, đáy mắt vụt qua một tia bất an.
Thẩm Hạ Lan do dự một lát.
Cô biết Diệp Tranh lo lắng cho mình, tình trạng như này cũng quả thật có hơi không bình thường, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, liệt sĩ Sa Sa còn đi ở phía trước, tất cả quân nhân đều đi theo đội ngũ, nếu như bởi vì chút chuyện này của cô mà gọi Diệp Ân Tuấn quay lại, về tình về lý thì không thích hợp lắm.
Thẩm Hạ Lan băn khoăn một lát, sau đó ôm Diệp Tranh trong lòng, sau đó đóng cửa xe lại.
Cô rút điện thoại ra gọi cho công ty kéo xe, bản thân lại ôm Diệp Tranh đi theo đằng sau đội ngũ.
Diệp Tranh thấy Thẩm Hạ Lan bây giờ thận trọng hơn trước thì không khỏi nhìn mẹ nhiều hơn, phát hiện mẹ đẹp hơn trước đây rồi.
Tuy Thẩm Hạ Lan không biết xe chết máy rốt cuộc có phải là chuyện ngoài ý muốn không, có điều sau khi gọi điện xong thì vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Một nhóm người đi vào nghĩa trang liệt sĩ, Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh vì không phải là quân nhân, không có tư cách đi vào, chỉ đành đứng đợi ở bên ngoài.
Đối với bọn họ mà nói, đứng ở đây đợi Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết cũng là một kiểu đồng hành không lời.
Bên trong bắt đầu lễ truy điệu, sự buồn thương khiến người ta cảm thấy đè nén khó chịu trong lòng, tuyết trắng trên trơi rơi xuống, càng thêm bi thương.
Thẩm Hạ Lan ở bên ngoài thấy mẹ của Sa Sa khóc ngất mất lần, trái tim cực kỳ xót xa.
Diệp Tranh có hơi không hiểu nên hỏi: “Mẹ, ba của chị Sa Sa đâu?”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Ba của cô bé ấy ở trong tay phần tử khủng bố, vẫn chưa