Đáy mắt Diệp Ân Tuấn hiện lên một tia đau xót.
Người thân nhất vì sao lại không thể chung sống hoà bình với anh chứ?
Vì sao chứ?
Một đôi tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Diệp Ân Tuấn, cặp mắt trong veo lo lắng kia của Thẩm Hạ Lan lập tức khiến cho nội tâm khô cạn của anh có nhiều thêm một dòng nước ấm.
Cũng may, anh còn có Thẩm Hạ Lan, còn có bọn nhỏ.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp.”
Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, khẽ nói: “E rằng anh phải qua đó một chuyến.”
“Anh không thể đi!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng ngăn cản, ánh mắt càng thêm lo lắng.
“Vì sao chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Hạ Lan, có hơi ấm lòng.
“Bây giờ anh đang trong thời hạn bị điều tra, nếu như đến trại giam quốc tế, sẽ không thể nói rõ được rất nhiều chuyện.
Nếu như đây là âm mưu của Vu Phong, bây giờ anh đi không phải tự chui đầu vào lưới sao? Bây giờ anh ta đang ước gì anh có bất kì sơ hở gì để người ta tóm lấy đây.
Mặc dù nói em không quan tâm anh có giải ngũ hay không, nhưng hơn hết em vẫn không hy vọng nhìn thấy anh giải ngũ vì bị Vu Phong âm mưu nói mấy lời không vẻ vang.
Huống hồ nếu như anh rời đi, em cũng sẽ lo lắng cho sự an toàn của anh.
Diệp Tử tự sát lúc nào không được nhưng cứ hết lần này tới lần khác chọn thời cơ này, có thể thấy được cô ta vẫn liên hệ với Vu Phong.”
Thẩm Hạ Lan nói một hơi nhiều như vậy, không khỏi có chút khô miệng.
Diệp Ân Tuấn vội vàng đưa tới một ly nước ấm.
Thẩm Hạ Lan nhận lấy uống một ngụm, sau đó tiếp tục nói: “Vu Phong này đúng là một nhân vật, vậy mà đến ngay cả trại giam quốc tế cũng đưa được người vào.”
“Cũng không tính là lợi hại, trại