Bên trong lần nữa truyền đến giọng hùng hùng hổ hổ của bà Phương.
“Tôi cho cậu tránh sao! Có phải cậu học được bản lĩnh rồi không? Cậu cho rằng bây giờ cậu là người phụ trách gì đó của Thẩm Hạ Lan thật sự cho mình là người có đúng không? Thế mà cậu còn dám tránh! Tôi cho cậu tránh! Cho cậu tránh!”
Nói xong, tiếng roi vạch phá không khí truyền đến, khiến cho sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức trầm xuống.
“Quá đáng!”
Cô bước nhanh đi vào.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn nhìn cũng không được khá lắm.
Lúc hai người đi vào, vừa hay nhìn thấy Lam Thần đứng thẳng tắp ở đấy, quần áo trên người bị lột sạch, bà Phương cầm roi không chút nể tình quất lên người Lam Thần.
Trên cây roi mang theo vết máu.
Nửa người trên của Lam Thần gần như không có nơi nào ổn, vết thương mới với vết thương cũ chồng chéo vào nhau, nhìn vô cùng dữ tợn.
Thẩm Hạ Lan lập tức nổi giận.
“Bà dừng tay cho tôi!”
Cô muốn tiến lên ngăn cản, Diệp Ân Tuấn lại nhanh hơn cô một bước, trực tiếp một cước đá bay cây roi trong tay bà Phương.
Bà Phương ai dô một tiếng, bị dọa đến cả người vội vàng lui lại một bước, có điều chờ sau khi bà ta nhìn thấy người đến thì càng tức giận hơn.
.
ngôn tình sủng
“Tôi còn tưởng là ai đây.
Hóa ra là các người! Làm gì? Tôi dạy dỗ chó nhà chúng tôi, làm phiền các người chuyện gì?”
Lời nói này tương đối chói tai.
Mày của Lam Thần nhẹ nhíu lại một chút, nói với Thẩm Hạ Lan: “Sếp Diệp, bà chủ, hai người đi về trước đi, lát nữa tôi qua tìm các người.”
“Tìm cái gì mà tìm? Anh xem một chút bây giờ mình đã thành hình dáng gì rồi? Lam Thần, sao đến bây giờ anh cũng không nói với tôi anh ở nhà sẽ như thế này.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Thần trước mắt, trên dung