Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn như thế này làm cho giật mình.
Toàn thân anh tràn đầy sát khí, giống như là bước ra từ trong đám người chết, cảm giác đó làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Bà Phương càng không chịu được loại áp lực ấy, hai chân không khỏi như nhũn ra.
“Các người muốn làm cái gì? Tôi nói cho các người biết, bây giờ là xã hội có pháp luật, tôi có thể tố cáo các người tôi tự xông vào nhà dân, còn cố ý gây thương tích”
Rõ ràng là bà Phương có chút yếu thế, nhưng mà lại không chịu nhận thua.
Diệp Ân Tuấn cười lạnh: “Vậy để tôi xem xem bà có mạng đi ra ngoài để tố cáo tôi không?”
“Cậu muốn làm cái gì, tôi là mẹ của Phương Đình”
Bà Phương lại nhắc Phương Đình một lần nữa.
Diệp Ân Tuấn lại nói: “Phương Đình liên quan quái gì với tôi?”
“Con bé là ân nhân của Lam Thần, đúng vậy, nó là ân nhân của Lam Thần.
Nếu như các người muốn trút giận, vậy thì cứ xử lý Lam Thần là được rồi, không có liên quan gì tới chúng tôi hết”
Bà Phương bị khí thế của Diệp Ân Tuấn làm cho nói lắp bắp, thậm chí không nhớ rõ lúc nãy mình là bởi vì chuyện gì mà xảy ra xung đột với Diệp Ân Tuấn.
Bây giờ, bà ta chỉ muốn đẩy Lam Thần ra gánh tội.
Chỉ cần không làm tổn thương bà ta và ông Phương, bà ta không thèm quan tâm sự sống chết của Lam Thần.
Thái độ của bà Phương đã kích thích Lam Thần dữ dội.
Lam Thần coi bà ta giống như mẹ ruột của mình, không ngờ tới người đàn bà này lại ước gì mình chết đi.
Không phải là nên đoán ra kết quả đó từ lâu rồi à?
Nếu như lúc trước không phải là Phương Đình liều mạng che chở cho anh ta, có lẽ là anh ta cũng không thể sống sót tới hiện tại.
Chung quy là Lam Thần đã nợ Phương Đình, đời này cũng trả không hết.
Trong lòng của Lam Thần chùng xuống, có hơi tan nát, cuối