“Dương Tân sao?
Thẩm Hạ Lan khựng lại, miệng lẩm bẩm.
Diệp Ân Tuấn biết cô còn có nút thắt, vỗ lưng của cô nói: “Cho cậu ta cũng như cho bản thân em một cơ hội.
Dương Tân từng phản bội em, nhưng tình hình lúc đó đặc biệt, em cũng biết, Phương Thiến có ơn nuôi dưỡng dạy dỗ với cậu ta, còn là chủ mẫu ban đầu của cậu ta, chuyện này thật sự không trách được cậu ta.
Huống chi chân của cậu ta cũng vì em mà gãy, điểm này em chắc rõ.”
“Em biết, em cũng biết rõ anh ta sẽ không phản bội em nữa, chỉ là bỗng dưng dùng Ám Dạ cũ có phải là không tốt lắm không?
Thẩm Hạ Lan nói ra băn khoăn của mình.
“Em cũng biết, Ám Dạ lúc đầu là bên trên sắp xếp, bọn họ mặc kệ có tin tức gì, anh cảm thấy bên trên cũng có khả năng sẽ biết.
Hiện nay chúng ta là vì giúp anh cả Trạm Dực và chị dâu, nếu như bị bên trên biết sợ rằng không thích hợp.”
Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì không khỏi sững người.
“Vậy kêu Dương Tân đến Ám Dạ mới chấp hành nhiệm vụ sao?”
“Cũng không ổn.
Ám Dạ cũ đều là người của Dương Tân, tự nhiên nghe lời anh ta.
Nhưng Ám Dạ mới là người của Lam Thần, anh cảm thấy bọn họ sẽ nghe Dương Tân sao?
Thẩm Hạ Lan nói xong lời này, lập tức liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn không có giận mới thở phào.
Cô thật sự không phải vì cầu xin cho Lam Thần, trời đất chứng giám.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan giống như con chuột nhìn trộm con mèo là anh thì không khỏi thở dài.
“Ý nghĩa anh