“Tống Dật Hiên, người của Vu Phong đã bắt cóc ba em và đe dọa em phải giết Thẩm Hạ Lan trong đám cưới, nếu không ba em sẽ chết.
Em không muốn trở thành kẻ thù của anh, coi như em cầu xin anh được không? Chúng ta huỷ hôn lễ đi, em không cần hôn lễ nữa, thật sự không cần nữa.”
Hồ Ngọc Duyên nằm trên vai Tống Dật Hiên, thấp giọng khóc nói.
Xung quanh mọi người đều hùa theo náo nhiệt, hầu như không ai nghe thấy họ đang nói gì, nhìn thấy nước mắt của Hồ Ngọc Duyên, ai cũng tưởng là do cô dâu vui mừng kích động mà khóc thôi.
Không khí xung quanh rất náo nhiệt.
Cơ thể Tống Dật Hiên khẽ khựng lại, sau đó cười nói: “Hôm nay em là cô dâu, người của cả Hải Thành đều đang nhìn em, thậm chí có những cô gái còn hâm mộ em gả cho anh, vợ của anh phải được người khác hâm mộ chú ý.
Đừng khóc, cô dâu mà khóc thì không đẹp nữa đâu, bất kể hôm nay xảy ra chuyện gì, em cũng còn có anh.
Hôm nay anh nhất định phải lấy được em.”
“Nhưng bên Hạ Lan …”
“Cứ giao cho Diệp Ân Tuấn đi.
Có phải chuyên gia trang điểm đó là người của Vu Phong không?”
Tống Dật Hiên cười nhạt, trong mắt tràn đầy tình yêu, lúc này trong mắt chỉ nhìn thấy dáng vẻ Hồ Ngọc Duyên mà thôi.
Nhìn thấy bóng của chính mình trong hình ảnh phản chiếu trong mắt anh, Hồ Ngọc Duyên đột nhiên lại muốn khóc một lần nữa, nhưng lần này là bởi vì kích động.
Tống Dật Hiên nói cứ giao cho Diệp Ân Tuấn, điều này có nghĩa Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn đã có chuẩn bị rồi.
Nghĩ đến đây, trái tim của Hồ Ngọc Duyên mới được thả lỏng.
Nhưng trái tim của Tống Dật Hiên không hề thả lỏng như biểu cảm bên ngoài.
Anh ta biết tình cảm của Hồ Ngọc Duyên dành cho mình, cũng quyết định sẽ nắm tay cô suốt đời, càng biết rõ Hồ Ngọc Duyên sẽ không làm hại Thẩm Hạ Lan vì bất kỳ mối đe dọa nào, nhưng anh ta không bao giờ ngờ rằng đối phương vậy mà