Khương Hiểu chủ động đưa chìa khóa xe cho Lam Thần.
Diệp Tranh cười cười, mở cửa, sau đó trực tiếp ngồi vào, Khương Hiểu thì ngồi ghế cạnh tài xế.
Lúc Lam Thần đi đến ghế lái, bà Phương vừa vặn bước ra từ bên trong, lúc thấy như vậy thì rướn họng kêu lên.
“Lam Thần, tôi biết cậu không có lương tâm mà, người phụ nữ đó là ai vậy, cậu lại đi ra ngoài dan díu với ai? Cậu đừng có quên cậu là người đàn ông của Đình nhà tôi, cho dù Đình đã chết rồi, đời này cậu chỉ có thể là người đàn ông của nó, cậu có nghe không hả?”
Khương Hiểu nhíu mày, vô thức quay đầu nhìn thoáng qua.
Bởi vì bà Phương đánh nhau với giáo sư Phương, bây giờ đang xả tóc, giống như là một mụ điên, lúc bà ta nhìn thấy Lam Thần, sắc mặt Lam Thần khó coi mà không lên tiếng, trực tiếp khởi động xe chạy ra ngoài.
“Người đó là mẹ của Phương Đình hả?”
“Ừm.”
Lam Thần nhẹ gật đầu, lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Bà ấy nói không sai, đời này tôi chỉ có một người phụ nữ là Phương Đình, cũng chỉ có thể có một người phụ nữ là cô ấy, những người phụ nữ khác đối với tôi mà nói chẳng là cái gì hết.
Cho nên, cô đừng có lãng phí thời gian với tôi nữa, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt hơn tôi, có rất nhiều.
Cuộc sống của tôi vốn đã hỗn loạn rồi, huống hồ gì còn phải báo hiếu cho ba mẹ Phương, thậm chí bây giờ còn bị Sếp Diệp chặn mất đường đi, ngay cả tìm việc cũng là một vấn đề.
Một tôi như thế này, không đáng để cô đối xử tốt với tôi.”
Có thể nói là những lời này vô cùng thẳng thắn.
Khương Hiểu cảm thấy khổ sở, nhưng mà lại cười nói: “Em không quan tâm, em có thể nuôi anh mà, nếu như không được