Mặc dù lão Diệp rất thích bọn nó, nhưng mà Diệp Minh Triết biết là anh muốn có thời gian riêng với mẹ, có đôi khi còn cảm thấy mấy đứa con phiền phức.
Cho nên, có nhiều lúc Diệp Minh Triết rất thức thời, dù sao thì ba mẹ là chân ái, mấy đứa nhỏ đều là ngoài ý muốn.
Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng hiểu rõ của con trai, đột nhiên cười nói: “Không cần đâu, hôm lễ chỉ có ba và mẹ.
Tám năm trước cưới cô ấy cả thành phố này đều biết, nhưng mà khi đó ba không nhìn rõ tâm ý của mình, cưới cô ấy là để cho người khác nhìn thấy, bây giờ ba chỉ muốn cho cô ấy một buổi hôn lễ thuộc về hai người chúng ta thôi.”
“Được rồi.”
Diệp Minh Triết vuốt vuốt huyệt thái dương.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong đáy mắt con trai mình nặng nề như thế, vô thức hỏi: “Căn cứ tệ lắm hả?”
“Vẫn ổn, con có thể xử lý được, ông ba có đến đây, có ông ấy ở đây, con có thể nhẹ nhõm được một chút.”
Diệp Minh Triết và Diệp Ân Tuấn nói chuyện một hồi, Diệp Ân Tuấn hiểu rõ tình huống ở trong quân, thấp giọng nói: “Ngày mai sau khi trở về thì nghỉ ngơi cho thật tốt đi, con không cần phải lo lắng, mấy chuyện sau đó nữa cũng không cần phải nhúng tay vào, chờ năm sau rồi nói tiếp.”
“Được.”
“Ở bên phía Nghê Nghê, nếu như được thì cho người đón con bé trở về đây, đương nhiên nếu như con bé không chịu thì cũng không cần phải miễn cưỡng con bé đâu.
Bây giờ bác Trạm Dực đang bị điều tra, trạng thái nhà họ Trạm không tốt cho lắm, con bé và Trạm Dương ở với nhau cũng hòa thuận, ở lại