Ở bên ngoài truyền đến âm thanh mà Diệp Ân Tuấn quen thuộc.
“Là tôi đây, anh hai, không phải là muốn quậy động phòng hả, có còn quậy không đây?”
Là tiếng của Tô Nam.
Diệp Ân Tuấn nhìn thời gian, nhàn nhạt nói: “Các cậu đi trước đi, để tôi đưa Hạ Lan đi ăn chút gì đã, nếu không thì không còn sức.”
“Xí! Cả buổi trưa trốn ở trong phòng làm chuyện không cho người ta biết, không còn sức nữa hả?”
Lời này của Tô Nam có chút chua chua.
“Đâu có ai không cho cậu vào phòng ngủ đâu chứ.”
Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt nói lại.
Tô Nam có chút buồn bực.
Anh ta cũng muốn chứ, mấu chốt là Tử Đồng đang nâng cao cái bụng lớn, anh ta có thể làm được gì?
Sờ sờ mũi, chán nản đi khỏi.
Lúc Diệp Ân Tuấn quay lại liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đã tắm xong rồi, cô mới bước ra từ nhà vệ sinh.
“Ai vậy?”
“Là Tô Nam kêu chúng ta tới quậy động phòng.”
Diệp Ân Tuấn tiện tay lấy cái khăn lau tóc cho cô, sau đó tìm máy sấy sấy khô tóc cho cô.
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, cười nói: “Mọi người đừng có chơi ác quá nha.”
“Anh là kiểu người không biết chừng mực hả?”
Nói đến đây, Thẩm Hạ Lan đồng ý cũng không được mà không đồng ý cũng không được.
Sấy khô tóc cho Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng đi vào trong tắm rửa, sau đó thay quần áo rồi đi xuống lầu với cô.
Người giúp việc có để lại cơm cho bọn họ.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn yên tĩnh dùng cơm xong, lúc này mới đi đến phòng tân hôn của Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên.
Bọn người Tô Nam đang vây quanh Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên, la hét