Giữa lông mày của Diệp Ân Tuấn cũng mang theo nụ cười.
“Để Tô Nam đi vào hỗ trợ mặc vào cho cậu ta, tối nay nếu như các người có thể mở hết tất cả chìa khóa ở trên đó, vậy thì các người có thể động phòng, tôi đảm bảo đây chính là tiết mục cuối cùng rồi, nếu như mở không ra, vậy thì chúng tôi cũng không thể giúp đỡ.”
Diệp Ân Tuấn nói, Tô Nam trực tiếp cầm cái quần trinh tiết đi vào trong nhà vệ sinh của Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên vừa nhìn thấy thì liền muốn bùng nổ.
“Mẹ kiếp! Diệp Ân Tuấn, cậu cố ý đúng không, ở trên này có hơn hai trăm cái khóa, cậu kêu tôi mở trong một đêm hả?”
“Tôi biết là cậu không vừa lòng, thôi thì như vậy, tôi cũng đã chuẩn bị cho mình một cái, ngày mai cậu có thể đến quậy tôi như thế.”
Nghe Diệp Ân Tuấn đều đã nói như vậy, Tống Dật Hiên bất đắc dĩ để Tô Nam mặc vào cho mình.
Mấy người bọn họ cũng coi như là giữ chữ tín, trực tiếp lui ra khỏi phòng, để không gian riêng tư lại cho hai vợ chồng Tống Dật Hiên.
Sau khi Tô Nam đi ra ngoài, anh ta không hiểu mà hỏi: “Xong rồi hả? Anh hai, làm như vậy cũng đâu có náo nhiệt đâu.”
“Tối nay Tống Dật Hiên đừng có mong được ngủ.”
Diệp Ân Tuấn cười có chút gian tà.
“Có ý gì chứ?”
“Ổ khóa trên cái quần trinh tiết đó và chìa khóa đã bị tôi dùng chương trình của máy tính làm cho hỗn loạn, cụ thể là chìa khóa nào phối với ổ khóa nào, ngay cả tôi cũng không biết, bọn họ cứ trông chờ vận may đi.”
Diệp Ân Tuấn nói như vậy, khóe miệng của Thẩm Hạ Lan lập tức