Thẩm Hạ Lan ngơ ngác làm Diệp Ân Tuấn sững lại một chút, thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang, anh cũng nhìn thấy Tiêu Nguyệt.
Một mình Tiêu Nguyệt vội vã đi ra sân bay, sau lưng không có bất cứ ai, mà lại đeo kính đen và đội mũ, ai không quen biết thật sự nhìn không ra.
“Phi, cho người theo dõi đi.”
“Vâng Sếp Diệp!”
Phi vội vàng đi sắp xếp.
“Ân Tuấn, anh nói xem sao Tiêu Nguyệt lại đột nhiên tới Hải Thành vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không, Phương Nguyên có đến không, Vu Phong có đến không?”
Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.
Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô, anh nói: “Đừng quan tâm những thứ này, chúng ta về trước đi.”
“Được rồi.”
Hai người đều ôm theo suy nghĩ trở về biệt thự nhà họ Tiêu.
Chỉ là hai người vừa mới vào cửa thì đã bị Tống Dật Hiên tấn công.
“Diệp Ân Tuấn, cậu tồi quá nha, không phải ngày hôm qua nói là sẽ tổ chức hôn lễ hả, hai người đi đâu vậy?”
“Tổ chức xong rồi.”
Diệp Ân Tuấn thờ ơ nói, sau đó ném cho bọn họ một cái usb.
Tống Dật Hiên tò mò cắm usb vào tivi, hình ảnh hôn lễ lập tức được trình chiếu.
Thẩm Hạ Lan không biết anh quay lại hồi lúc nào, không khỏi ngây ra một lúc, nhưng mà nhìn thấy dáng về hạnh phúc của mình và Diệp Ân Tuấn ở bên trong, khóe miệng hơi nâng lên.
Tống Dật Hiên thì hoàn toàn phiền muộn.
“Cậu thật sự quá xấu bụng, đây là hôn lễ đó hả?”
“Đúng vậy đó, hôn lễ của hai người chúng tôi, cho