Diệp Tranh đưa cho Diệp Minh Triết một cái bình nhỏ.
“Đây là nước hoa hỗ trợ giấc ngủ, anh vừa mới điều chế xong, một lát nữa đặt trên đầu giường của em đi, cắm hoa tươi vào trong, cả căn phòng sẽ tràn ngập mùi hương này, để cho tâm trạng của em bình thản tiến vào giấc ngủ.
Thành phần của thuốc an thần không tốt lắm đâu, em mới lớn bao nhiêu cơ chứ, bây giờ uống thuốc ngủ không tốt cho sức khỏe của em.”
Diệp Minh Triết nhận lấy, nhẹ gật đầu.
“Anh đừng nói chuyện này cho ba mẹ biết nha, em không muốn bọn họ lo lắng đâu.”
“Anh có thể không nói, nhưng mà em phải đồng ý với anh chăm sóc tốt cho mình, nếu như em làm không được, anh sẽ nói cho mẹ với ba biết.
Đến lúc đó, bọn họ có làm như thế nào anh cũng không biết đâu.”
Lời uy hiếp của Diệp Tranh làm Diệp Minh Triết không thể làm gì.
“Đi thôi, đi xuống dưới đón giao thừa, sắp tới mười hai giờ rồi.”
Diệp Minh Triết nhét nước hoa vào trong túi, sau đó đi xuống dưới lầu.
Diệp Tranh cũng sửa soạn đi xuống.
Bởi vì hôm nay là đêm giao thừa, mọi người đều quay quần trước bàn trà trong phòng khách, vui vẻ chúc tết ông cụ Tiêu.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ngồi ở một bên, nhìn bọn nhỏ đi xuống, không khỏi cười nói: “Anh họ, chị dâu, lúc này năm sau hi vọng là hai người có thể có cháu cho gia đình.”
Mặt của Hồ Ngọc Duyên đỏ lên.
“Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Tống Dật Hiên nắm chặt tay của Hồ Ngọc Duyên.
Bên ngoài vang lên