“Dù sao thì Phương Nguyên cũng lăn lộn trong giới giải trí lâu như thế, về việc lợi dụng dư luận truyền thông, xem như cũng thuận buồm xuôi gió.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Tiêu Nguyệt lại chua chát nói: “Hiện tại quốc chủ chẳng những điều tra thân thế của Vu Phong, mà còn giam hai anh em Phương Nguyên với Phương Nhiên lại.”
“Tại sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu điểm này.
Tiêu Nguyệt lại cười khổ mà nói: “Cho đến bây giờ quốc chủ chính là một người không tin tưởng bất cứ ai, bản thân ông ta đã không thích Phương Nguyên và Phương Nhiên, bây giờ Vu Phong lại là con của ông ta, một khi chuyện này được xác nhận, không cần Phương Nhiên và Phương Nguyên tranh đoạt với nhau, nói không chừng quốc chủ sẽ truyền ngôi vị lại cho Vu Phong.”
“Tại sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu óc của mình không đủ linh hoạt.
Tiêu Nguyệt nhìn ra bên ngoài, không biết từ lúc nào ở bên ngoài đã có tuyết rơi.
Bà ta không nói gì hết, nhưng mà Diệp Ân Tuấn có thể nghe ra gì đó từ trong giọng nói của bà ta.
“Trước kia, quốc chủ để mặc cho Phương Nguyên và Phương Nhiên đấu tranh với nhau là cố ý.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan ngỡ ngàng, cô hỏi: “Làm sao có thể cố ý chứ? Phương Nguyên và Phương Nhiên đều là con của ông ta mà.”
“Con trai đối với quốc chủ chẳng có gì khác biệt hết, cũng không có gì cần phải trân trọng, thật ra là ông ta cố ý xem Phương Nhiên và Phương Nguyên tranh đấu với nhau, bởi vì mấy năm nay thế lực ở trong nước của Phương Nhiên có chút cường đại, cần phải có người đứng ra san bằng.”
Tiêu Nguyệt nhẹ giọng nói, sau đó lại tự giễu: “Dì vẫn cho rằng dì giả chết rất tốt, nhưng mà bây giờ dì mới phát hiện nói không chừng quốc chủ đã biết từ lâu rồi, sở dĩ không vạch trần dì là do bởi vì Phương Nguyên.
Phương Nguyên là con của dì, chỉ cần ông ta dự định để Phương Nguyên bắt đầu đoạt quyền rồi lại phân hóa thế lực của Phương Nhiên, có thể san bằng Phương Nhiên, người khác thì không dám nói, ít nhất dì có thể ủng hộ và trợ giúp Phương Nguyên trong âm thầm, để thằng bé có thể đoạt quyền.
Như vậy, cho dù tất cả mọi người không coi trọng Phương