“Không biết, nhưng chắc là có liên quan đến nhà họ Hoắc, nếu không chú út sẽ không như vậy, có lẽ cũng có liên quan đến em.
Chú út là thật lòng lo lắng cho em, anh nhìn ra.”
Điểm này Thẩm Hạ Lan sao không nhìn ra chứ.
Bởi vì nhìn ra, cho nên cô mới buồn, mới khẩn trương.
Cô muốn chia sẻ một chút với nhà họ Hoắc, nhưng bây giờ giống như con ruồi không đầu, căn bản không biết nên làm như nào mới tốt.
Diệp Ân Tuấn nhìn ra sự lo lắng của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Đừng khẩn trương, chỉ cần chúng ta muốn biết, nhất định sẽ biết.”
“Nhưng em lo lắng cho chú út.”
“Chú út cũng lo lắng cho em, chúng ta về phòng trước.”
Diệp Ân Tuấn biết cho dù có chờ ở phòng khách cũng không có ích gì.
Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng, gọi điện cho ông cụ tiêu, nói với ông mình hôm nay qua đêm ở nhà họ Hoắc, bảo ông cụ Tiêu và tụi nhỏ đừng lo lắng.
Sau khi vào phòng ngủ, Thẩm Hạ Lan nhìn cách bài trí của phòng ngủ giống y hệt trước kia, thậm chí căn phòng không có một chút bụi thì biết nhà họ Hoắc luôn quét dọn phòng của cô.
Nhà họ Hoắc là gia tộc của ba, cô luôn có cảm giác thuộc về, chỉ là hôm nay bước vào lại có một chút cảm giác buồn bã.
“Ân Tuấn, anh nói xem dì cả và nhà họ Hoắc rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Không biết.”
Diệp Ân Tuấn thật sự không biết.
Nếu như quan hệ của Tiêu Nguyệt và nhà họ Hoắc không tồi, tại sao bây giờ mới đến tìm nhà họ Hoắc nhờ giúp đỡ?
Bà ta đến tìm nhà họ Hoắc ngờ giúp