Người kia thực sự là Tổ!
Thẩm Hạ Lan biết Tổ. Tổ không tính là nổi tiếng ở Hải Thành, nhưng vì anh ta hay đi cùng với Tống Dật Hiên nên người ta phần nào biết được sự tồn tại của anh ta. Chính xác mà nói, gia tộc của Tổ cũng là một thành viên của tầng lớp thượng lưu, nhưng không quá cao thôi. Nếu không phải Tổ có quan hệ với Tống Dật Hiên thì sợ rằng rất nhiều người sẽ không cho gia tộc của Tổ chút mặt mũi.
Bây giờ Tống Dật Hiên xảy ra chuyện, mà Tổ lại xuất hiện ở đây, lẽ nào Tổ đến đây là vì Tống Dật Hiên?
Thẩm Hạ Lan muốn ra ngoài nói chuyện với Tổ, thậm chí muốn bàn với anh ta về chuyện của Tống Dật Hiên, nhưng một ý nghĩ cảnh giác chợt lóe lên trong đầu.
Không đúng!
Chuyện Tống Dật Hiên xảy ra chuyện đến bây giờ cũng không ai biết cả, đối phương gọi điện cho cô, rất có thể là vì dụ cô đến đây, không có lý do gì gọi cho Tổ hết.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ ra, giọng nói của người đã gọi cho cô nói Tống Dật Hiên xảy ra chuyện, càng nghĩ càng thấy giống với Tổ.
“Xin lỗi, lát nữa tôi sẽ tìm cô sau, tôi đột nhiên nhớ ra để quên đồ trong phòng, tôi về phòng một chuyến đã.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, sau đó không chút dấu vết xoay người đi vào thang máy.
Vương Phi Phi cũng không sao hết, cô ta cười nói: “Được, nếu cô dùng thì cứ việc đến dặn dò tôi. Cô nên biết tôi là người địa phương, cho nên làm cái gì cũng sẽ dễ dàng hơn. Người ở đây đều muốn đến thành phố ngầm, tôi biết mà, các người không muốn để người khác biết thân phận của mình. Cô yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không hỏi chuyện riêng tư của cô.”
“Tôi biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong rời đi, nhưng trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ.
Thành phố ngầm?
Những người đến đây đều muốn đến thành phố ngầm?
Nhiều xe hơi sang trọng như vậy, xem ra thành phố ngầm này rất có tiếng.
Nghĩ vậy, cô vào thang máy, bấm lên một tầng rồi lại bấm đi xuống. Lúc nảy khi đi xuống, cô phát hiện có một nhà vệ sinh ở lối vào thang máy, một chỗ có thể ẩn núp.
Sau khi Thẩm Hạ Lan xuống lại, vừa lúc Tổ chạm mặt Vương Phi Phi.
Vương Phi Phi rất cung kính với Tổ, mỉm cười nói: “Anh Tổ, ngài đến rồi à?”
“Hai ngày nay có người phụ nữ nào tên Thẩm Hạ Lan đến đây đặt phòng không?”
Lời củTổ khiến Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.
Anh ta đang tìm cô?
Vì sao?
Khi Vương Phi Phi nghe đến ba chữ Thẩm Hạ Lan thì không khỏi sửng sờ một chút.
“Anh Tổ cũng đang tìm Thẩm Hạ Lan sao? Cô gái Thẩm Hạ Lan này là ai?”
“Là ai thì cũng không phải là chuyện cô nên hỏi, cứ việc làm tốt bổn phận của mình đi, rốt cuộc có có không?”
“Không có, tôi đã kiểm tra tất cả những người đến đây rồi, không ai tên Thẩm Hạ Lan hết.”
Vương Phi Phi có chút buồn bực, nhưng cô ta không dám lỗ mãng.
Tổ nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Nếu có người tên Thẩm Hạ Lan đến đây, thì nhớ, dù dùng bất kỳ thủ đoạn nào thì cũng phải chụp thuốc mê, hiểu chưa?”
“Tôi biết rồi.”
Vương Phi Phi không hỏi gì nữa, nhưng một tia sáng lóe lên ở ven sông ba ngày trước có xuất hiện một xác chết trôi, nghe nói là một đứa trẻ, cô đã vứt nó khỏi đây sao?”
Lời nói của Tổ khiến lông mày Thẩm Hạ Lan nhíu chặt.
Có vẻ như Tổ không phải đến đây vì chuyện của Tống Dật Hiên, hơn nữa anh ta còn biết chuyện của Diệp Hồng.
Nghĩ đến chuyện Diệp Hồng căm ghét Vương Phi Phi, Thẩm Hạ Lan bất giác dựng lỗ tại lên nghe.
Vương không khỏi ngẩn người.
“Anh Tổ, đứa bé đó không sao chứ? Sao anh lại hỏi cô bé ấy?”
“Đứa bé này chạy ra khỏi thành phố ngầm, cô cũng đủ can đảm đấy, dám vứt đứa bé này đi, cô không sợ thu hút sự chú ý của người ngoài hả? Hay là cô cảm thấy nhà họ Vương các người mấy năm nay quá thoải mái rồi, định kết thúc những ngày tháng như vậy sao? Cô cần biết cũng đều biết hết.”
Giọng Tổ mang theo chút nghiêm nghị.
Vương Phi Phi rùng mình một cái, rõ ràng khi nhắc tới Khôn gia, vẻ mặt của cô ta có chút không ổn.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy tất cả mọi chuyện qua khe cửa, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Khôn gia là ai?
Tại sao có thể khiến Vương Phi Phi sợ hãi như vậy?
Và Tổ có quan hệ gì với Khôn gia?
Không đợi cô hiểu rõ chuyện này, Vương Phi với Khôn gia, nó là một đứa câm, tôi đã cho người giết con bé đó rồi.”
“Giết chết rồi? Tôi nghe nói cô bé đó đã được một người phụ nữ cứu. Nếu không phải người phụ nữ đó đưa cô bé đến bệnh viện của Trại Diêm Vương thì e rằng bây giờ cô đã bị người của Khôn gia bắt đi rồi.”
Tổ nói xong câu này, tức giận nhìn chằm chằm Vương Phi Phi.
Thẩm Hạ Lan lại những gì Tổ nói thì bệnh viện của bác sĩ này cũng không phải là nơi tốt lành gì.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy khắp nơi đều là sự kỳ lạ và đầy hoài nghi.
Khi Vương Phi Phi nghe Tổ nói như vậy, cô ta thở phào nhẹ nhõm nói: “Còn may là cô ta đến chỗ của Trại Diêm Vương. Phàm là những người đến chỗ của Trại Diêm Vương thì căn bản không thể sống sót ra ngoài.”
“Cô nhất là cô đừng có ý nghĩ đến chỗ Trại Diêm Vương tìm người. Cô phải biết giữa Trại Diêm Vương và thành phố ngầm của chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Nếu không cần thiết thì tốt nhất là đừng chọc giận Trại Diêm Vương, nếu không đến lúc đó cô chết thế nào cũng không biết đâu.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh Tổ đã nhắc nhở.”
Vương Phi Phi vội gật đầu.
“Đúng rồi, hôm nay khách chung, hình như không quen nhau.”
Vương Phi Phi vội nói.
Tổ khẽ cau mày: “Thành phố ngầm gần đây không quá yên ổn, tôi sẽ không đưa thẻ thông hành cho cô nữa. Ai muốn vào thì bảo bọn họ đến chô tôi lấy thẻ thông hành, tôi sợ đến lúc đó Thẩm Hạ Lan đến rồi mà cô cũng không biết.”
“Anh Tổ, có cần cẩn trọng như
vậy không? Lại nói, anh đưa ảnh Thẩm Hạ Lan cho tôi cam tâm, nếu mất đi thẻ thông hành thì cô ta sẽ không kiếm được tiền.
Con người, phải kiếm thật nhiều tiền, nhất là đối với nhân vật nhỏ bé như cô ta, chỉ có tiền mới là thứ an toàn và đáng tin cậy nhất.
Tổ lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Đưa ảnh cho cô? Tôi chỉ có ảnh khỏa thân của Thẩm Hạ Lan, cô muốn xem không?”
“Thôi quên đi, anh Tổ giữ nói của anh ta làm cho nghẹn họng, nhưng Thẩm Hạ Lan lại nheo mắt lại.
Ảnh khỏa thân?
Sao Tổ thân mấy tháng trước, Thẩm Hạ Lan liền nhíu mày.
Lúc đó, Lam Tử Thất vì chuyện Tống Dật Hiên gửi ảnh khỏa thân của cô cho cô ấy mà tức giận đến câu lạc bộ náo loạn một trận, đến mức Lam Tử Thất suýt nữa đã xảy ra chuyện. Sau đó Tống Dật Hiên nói gì vẫn không thừa nhận mình đã đăng thứ này lên, lúc đó mặc dù Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tống Dật Hiên giờ khi nghe những gì Tổ nói, Thẩm Hạ Lan đột nhiên có một số suy đoán.
Lúc đó Tổ ở bên cạnh Tống Dật Hiên, đi đâu cũng đi cùng Tống Dật Hiên, nếu nói người nào có thể đụng vào điện thoại của Tống Dật Hiên thì ngoại trừ Tổ ra, thực sự không còn người nào khác.
Tống Dật Hiên lại không đề phòng Tổ, ngay cả mật khẩu điện thoại của mình cũng không giấu Tổ.
Chẳng lẽ cho Lam Tử Thất?
Nhưng nếu đúng là như vậy thì tại sao Tổ lại làm thế? Mục đích làm việc này là gì?
Đầu óc Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển, Tổ nhìn xung quanh, sau đó xoay người rời đi.
Thấy thái độ của Tổ với Vương Phi Phi như vậy thì tuyệt đối không phải là thái độ của người bình thường nên có.
Mối quan hệ giữa Tổ và Khôn gia là gì? Khôn gia và Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên đều mất tích ở đây?
Thế giới ngầm đó trông như thế nào?
Thẩm Hạ Lan càng lúc càng tò mò.
Nhưng Tổ nói không đưa thẻ thông hành cho Vương Phi Phi nữa, nếu muốn thì chỉ có thể đến gặp Tổ để lấy, nếu cô ra mặt thì nhất định sẽ bị Tổ nhận ra.
Làm thế nào bây giờ?
Thẩm Hạ Lan có chút hối hận, đáng lẽ phải mua thẻ từ trong tay xem, cho dù cô mua rồi, nói không chừng Vương Phi Phi cũng phải nói với Tổ thôi, nếu Tổ muốn gặp mình, đoán chừng mình sẽ bị lộ mất.
Người duy nhất biết cô đến đây chỉ có người gọi điện thoại cho cô nói Tống Dật Hiên đã xảy ra chuyện thôi. Tổ có mục đích tìm cô rõ ràng như vậy, vậy thì cuộc điện thoại đó là do anh ta gọi đến rồi.
Thẩm Hạ Lan phân kính của Vương Phi Phi đối với Tổ vừa rồi, sau khi Tổ rời đi, cô ta “hừ” một tiếng, nhổ nước bọt về hướng Tổ rời đi, không cam tâm nói: “Kiêu ngạo cái gì? Không phải đều là chó của Khôn gia sao? Nếu không phải anh tốt số sinh ra ở Hải Thành, thì đến phiên anh diễu võ dương oai trước mặt tôi sao? Tưởng mình nắm thẻ thông hành của thành phố ngầm thì tích trữ thì đã bị cắt mất đường làm ăn rồi. Nhưng mà bây giờ không cho bán thẻ thông hành nữa, vậy thì mấy tấm thẻ trong tay tôi có thể kiếm được một khoản lớn rồi.”
Nói đến đây, Vương Phi Phi lộ ra nụ cười tham lam.
Vấn đề vừa rồi Thẩm Hạ Lan vẫn đang loay hoay không ngờ lại kết thúc sớm như vậy.
Tham tiền thì không thành vấn đề, chỉ cần tiền bạc có thể nói không phải việc gì lớn.
Lúc Vương Phi Phi định rời đi thì cô đi ra, sau đó đi thẳng đến tìm Vương Phi Phi.
“Quản lý Vương, vừa rồi xin lỗi, tôi quên lấy điện thoại, vừa nãy cô nói thẻ gì vậy?”
“Thẻ thông hành thành phố ngầm.”
Lúc Vương Phi Phi thấy Thẩm Hạ Lan tìm mình, cô ta không nhịn được mỉm cười. Nhưng nghĩ đến những gì Tổ vừa nói, cô ta không thể không thận trọng thư một chút không?”
Yêu cầu của Vương Phi Phi khiến Thẩm Hạ Lan có chút trở tay không kịp.
Chứng minh thư?
Nếu đưa chứng minh thư của mình cho Vương Phi Phi, thì thân phận của mình há chẳng phải sẽ bị lộ sao?
“Quản lý Vương, cách đây không lâu cô đã nói với tôi là cô sẽ không thăm dò chuyện riêng tư của tôi. Bây giờ là thế nào? Quản lý Vương thích nói chuyện mâu thuẫn với có chút cứng họng.
“Không phải đâu cô Cát, chỗ thành phố ngầm xảy ra ít chuyện nên tôi phải thận trọng một chút. Nhưng cô Cát yên tâm, cho dù tôi có xem chứng minh thư của cô thì tôi cũng sẽ quên liền thôi.
Thẩm Hạ Lan thấy Vương Phi Phi chưa nhìn thấy chứng minh thư thì chưa bỏ cuộc, bất giác có chút lo lắng.
Làm sao đây?
Cô thật sự chưa chuẩn bị chứng minh thư mang tên minh thư giả tra một chút sẽ lộ ngay. Bây giờ cô lấy đâu ra chứng minh thư của Cát Mạn đây?