“Minh Triết!”
Thẩm Hạ Lan rất lo lắng, nhưng không có tin tức gì từ chỗ Thẩm Minh Triết.
Chẳng lẽ Minh Triết đã xảy ra chuyện gì rồi?
Thẩm Hạ Lan lòng như lửa đốt, hận không thể mọc thêm đôi cánh để bay về xem thử.
Ngay lúc Thẩm Hạ Lan tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm gì mới tốt thì Thẩm Minh Triết lại gọi đến.
“Mẹ.”
“Con bị sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lồng ngực Thẩm Hạ Lan dâng đến cổ họng.
Trong hoàn cảnh như vậy, cô không thể chịu nổi trận đả kích nào nữa, nhất là khi người thân thiết nhất của mình xảy ra chuyện.
Thẩm Minh Triết lắc đầu nói: “Không có, con không sao, chỉ là do vừa rồi con bị theo dõi, suýt chút nữa bị phát hiện rồi, cho nên con phải ra tắt tín hiệu.”
Nghe Thẩm Minh Triết nói vậy, Thẩm Hạ Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Thật sự không sao chứ?”
“Thật sự không sao đâu mẹ ơi, nhưng chắc tín hiệu của chú Tống bị chặn rồi, con không tìm ra được nữa.”
“Không sao hết, chỉ cần biết bản đồ vị trí là được, việc còn lại giao cho mẹ, con đừng mạo hiểm.”
Thẩm Hạ Lan chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Cô thậm chí có chút hối hận vì lẽ ra cô không nên để Thẩm Minh Triết cuốn vào chuyện này.
Nói thế nào thì cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ, sao có để để một đứa trẻ mạo hiểm với mình được?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bản thân rất vô dụng.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con thực sự không sao. Mẹ yên tâm đi, cho dù tín hiệu bị chặn nhưng con có thể sử dụng các cách khác để đột nhập vào.”
“Không được! Đừng làm nữa!”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối.
“Minh Triết, con nghe mẹ nói này, việc này đến đây là được rồi, phần còn lại giao cho mẹ, mình mẹ làm là được rồi.”
Thẩm Minh Triết có thể cảm nhận được sự lo lắng và cấp bách của Thẩm Hạ Lan, thậm chí cậu bé có thể cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của Thẩm Hạ Lan cho mình.
“Mẹ ơi, con hứa với mẹ, nhưng nếu mẹ có chuyện gì cần con thì nhất định phải nói cho con biết. Lão Diệp đã mất tích rồi, con không muốn mẹ cũng xảy ra chuyện. Lúc đó, con và Nghê Nghê thực sự sẽ trở thành những đứa trẻ mồ côi.”
Thẩm Minh Triết vừa nói vừa rơi nước mắt.
Thẩm Hạ Lan hiếm khi nghe thấy Thẩm Minh Triết khóc, cô vốn luôn tưởng rằng đứa trẻ này sẽ không bao giờ khóc, nhưng bây giờ, khi nghe thấy Thẩm Minh Triết khóc, trái tim Thẩm Hạ Lan như đang rỉ máu.
Đứa trẻ này không có cảm giác an toàn!
Vốn tưởng Tuấn không mấy thân thiết, nhưng không ngờ trong lòng Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn như là một ra chuyện, thế giới của Thẩm Minh Triết đã sụp đổ. Mặc dù thằng bé tỏ ra rất bình tĩnh nhưng tiếng khóc lúc này vẫn bộc lộ sự bất an và lo lắng của cậu bé.
Trái tim Thẩm Hạ Lan đau nhói.
Từ lúc thằng bé sinh ra, cô chưa cho cậu bé một môi trường yên bình. Dù năm năm qua bọn họ không cần lo cơm ăn áo mặc, nhưng dù sao sống dưới cái bóng của Bây giờ cô trở về Hải Thành, trở về bên Diệp Ân Tuấn, trở về nhà họ Diệp, cô tưởng các con của mình cuối cùng đã có thể ổn định rồi, có thể trở về cội nguồn rồi, không ngờ cuối cùng vẫn không cho bọn trẻ cảm giác an toàn.
Về vấn đề này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất có lỗi và vô cùng tự trách.
“Con đừng khóc, cục cưng, mẹ bảo đảm cho dù thế nào trở thành trẻ mồ côi, nghe lời mẹ, đừng khóc nữa.”
“Mẹ ơi, mẹ phải giữ lời, người lớn nói lời phải giữ lấy lời.”
Thẩm Minh Triết nghẹn ngào, làm níu chặt trái tim Thẩm Hạ Lan.
“Được, mẹ nói lời sẽ giữ lời, chỉ cần có thể nhờ Minh Triết được thì mẹ tuyệt đối sẽ không làm một mình. Mẹ cũng hứa với con, mẹ sẽ lượng sức mình, dù thế nào đi nữa thì mẹ cũng sẽ đưa gia đình hoàn chỉnh.”
Thẩm Hạ Lan cũng có chút nghẹn ngào, nhưng lại cố gắng che giấu.
Cô không thể khóc!
Nếu cô khóc, thằng bé sẽ càng bất an hơn.
“Ừm, một lời đã định.”
“Một lời đã định.”
Thẩm Hạ Lan cúp máy, hồi lâu sau tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Lời cô cam kết nhất định phải làm được. Bây giờ không biết tung tích của Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên, Diệp Hồng vẫn ở chỗ xem thành phố ngầm, cho dù là núi đao biển lửa thì cô cũng phải xông vào.
Cô tin rằng chỉ cần tìm được Diệp Ân Tuấn thì mọi thứ đều có thể phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Sau khi Vương Phi Phi xác nhận xong danh tính của Thẩm Hạ Lan, trái tim cô ta mới được thả lỏng, sau đó cô ta cho bảo vệ điều tra vụ Thẩm Hạ Lan mất ví.
Trùng hợp là thật sự Thẩm Hạ Lan rồi lấy đi thứ gì đó.
Vì thế, Vương Phi Phi đưa người phục vụ đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.
“Cô Cát, nhân viên phục vụ này đã lấy trộm đồ của cô, nhưng cô ta không chịu thừa nhận đó là ví, cô xem xem phải làm sao đây.”
Vương Phi Phi làm như vậy là để cho Thẩm Hạ Lan xem. Bình thường xuất hiện những chuyện như vậy thì Vương Phi Phi sẽ tự xem lòng có chút hồi hộp.
Thực sự đã bị trộm?
Cô khẽ cau mày hỏi: “Lấy thứ gì của tôi thì giao ra đây, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí.”
Nhân viên phục vụ thấy Thẩm Hạ Lan rất xinh đẹp, chân yếu tay mềm, không khỏi khinh thường cô, hơn nữa chỉ cần cô ta gắng gượng một chút, một lát cô ta sẽ đưa thứ đó cho Vương Phi Phi, nói không chừng mình có thể có mình cũng không có tác dụng gì.
Thấy nhân viên phục vụ không muốn hợp tác, Vương Phi Phi mừng thầm, nhưng sắc mặt Thẩm Hạ Lan lại rất khó coi.
Nói mất ví chỉ là một cái cớ thôi, nhưng bây giờ thật sự đã bị trộm, vừa rồi cô không cảnh giác, lúc này cô sờ túi, mới nhận ra là con dấu của mình.
Cô là nhà thiết kế nên đương nhiên có con dấu chuyên dụng của mình, Mặc dù những người này không biết tên tiếng Anh của
mình, nhưng Tổ biết. Lỡ như con dấu này rơi vào tay Tổ, danh tính của cô thực sự sẽ bị lộ.
Hơn nữa, con dấu này được làm bằng gỗ lê tốt nhất, giá trị rất lớn, còn là món quà Thẩm Minh Triết tặng mình. Tuy rằng không biết thằng nhóc đó lấy đâu ra gỗ lê tốt như vậy, nhưng quà con trai tặng tuyệt đối Phi và nhân viên phục vụ, Thẩm Hạ Lan tự nhiên hiểu ra, trong lòng không khỏi dâng lên cơn tức giận.
Cô còn chưa kịp tính sổ với Vương Phi Phi chuyện của Diệp Hồng, lúc này liệu cô ta có tự đánh chủ ý lên người mình không?
Thẩm Hạ Lan cười khẩy nói: “Tôi nói lại lần nữa, giao đồ ra đây!”
“Tôi không biết cô đang nói cái gì hết.”
Người phục vụ tiếp tục mạnh miệng.
Thẩm Hạ Lan không thèm nói nữa, bước lên trước bẻ cánh tay của nhân viên phục vụ.
Động tác của cô rất nhanh và chính xác, không ai ngờ tới hay đề phòng được. Cánh tay của nhân viên phục vụ đã bị bẻ ra sau.
“Aaaaa!”
Sau Hạ Lan không chút khách khí, ngón tay giữ chặt cổ nhân viên phục vụ, trong mắt tràn đầy tôi cô đang thiếu tiền thì tôi sẽ bố thí cho cô một ít. Nhưng tôi vẫn có tật xấu, đồ của tôi không hỏi mà tự tiện lấy thì bình thường tôi sẽ không bỏ qua. Tôi đã cho cô cơ hội nhưng cô lại không biết quý trọng nó, vậy cũng đừng trách tôi. Giao đồ ra tôi sẽ tha mạng cho cô, bằng không tôi không ngại giết cô ở đây. Cô cũng nên biết một vì tội giết người cũng sẽ không sao hết có đúng không?”
Thẩm Hạ Lan nói câu này rất chậm, thậm chí không biết vô tình hay cố ý nhìn sang Vương Phi Phi.
Vương Phi Phi không biết Thẩm Hạ Lan có thân thủ tốt như vậy, tính khí cũng nỏng nảy như vậy.
Cô ta không khỏi nhăn mặt.
“Cô Cát, xảy ra án mạng ở đây không tốt đâu.”
“Không tốt sao? Mạng người ở thành phố ngầm chắc cũng rồi đúng không? Cô thật sự nghĩ tôi không dám ra tay?”
Vừa nói, ngón tay Thẩm Hạ Lan dùng sức, nhân viên phục vụ khó chịu đỏ bừng mặt.
“Đừng giết tôi, tôi nói tôi nói mà, tôi chỉ lấy một con dấu thôi. Tôi thấy chất liệu của con dấu là gỗ lê, cho nên mới nổi lòng tham. Xin lỗi, con dấu ở đây, tôi sẽ đưa nó cho cô.”
Nhân viên phục vụ vội vàng dùng tay kia Hạ Lan.
Vương Phi Phi nhanh chóng bước lên xem, thấy đó là tên tiếng Anh, bất giác nhìn Thẩm Hạ Lan.
“Cô Cát, tên tiếng Anh này là…”
“Đừng hỏi, cũng không nên hỏi. Quản lý Vương nên biết quy tắc này. Trong xã hội thượng lưu chúng tôi, con dấu tượng trưng cho cái gì chẳng lẽ quản lý Vương không biết?”
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nhìn Vương Phi Phi, sát khí trong mắt khiến cô ta bất giác có giá trị, không thể làm mất.”
Vương Phi Phi đáp lại một cách bắt đắc dĩ.
Đây quả thật là một khối gỗ cây lê thượng hạng, nói thế nào thì khúc nhỏ này thôi cũng có giá trị hơn 3 tỷ, nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể ngắm nó mà thôi.
Tuy rằng có chút không cam tâm, nhưng Vương Phi Phi vẫn biết bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.
Thẩm Hạ Lan lấy lại con dấu, kiểm tra lúc này mới buông nhân viên phục vụ ra, vẻ mặt lại trở nên tốt bụng như ban nãy.
“Con dấu đối với tôi rất quan trọng, về phần thứ khác, giao cho cô toàn quyền xử lý.”
Câu nói này khiến nhân viên phục vụ có một chút oan ức.
“Cô Cát, tôi chỉ lấy con dấu, không lấy gì khác.”
“Phải không? Nhưng ví của tôi cũng mất rồi. Trộm cái gì cũng là trộm thôi, cô sẽ bỏ qua tiền đo với cô nữa, cô cũng không cần phải ngụy biện, để chúc mừng tôi lấy lại được con dấu của mình, tôi tặng ví tiền cho cô vậy. Quản lý Vương, tôi phải đi nghỉ ngơi một chút, nếu không có việc gì nữa thì mời đi.”
Thẩm Hạ Lan hạ lệnh đuổi khách.
Nhân viên phục vụ muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt của Vương Phi Phi làm cho hoảng sợ, cô ta biết mình xong tin cô ta không lấy trộm ví.
Thẩm Hạ Lan không chút đồng tình với trường hợp của người phục vụ. Người thấy tiền tài liền nổi lòng tham nên có kết cục như vậy.
Lúc Thẩm Hạ Lan xoay người muốn trở về phòng, Vương Phi Phi nháy mắt với người khác, nhân viên phục vụ đã bị bịt miệng và bị mang đi, cô ta nhanh chóng ngăn Thẩm Hạ Lan lại.
“Cô Cát, cô có cần thẻ vào thành ra giá?”
Thẩm Hạ Lan thờ ơ nói, cô biết người nóng lòng muốn bán vé thông hành vào thành phố ngầm là Vương Phi Phi, không phải cô. Chỉ cần Tổ biết cô ta đang bán hàng tư nhân, đoán chừng cô ta sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thờ ơ như vậy, Vương Phi Phi đột nhiên trở nên lo lắng.