Cục Cưng Có Chiêu

Cô ta không phải người phụ nữ của tôi


trước sau

“Đừng nhưng mà nữa, đi nhanh lên!” Tổ trực tiếp đẩy đám người Thẩm Hạ Lan đi vào. Các vệ sĩ phía sau muốn ngăn lại nhưng Tổ đã quay lại và ngăn cản họ

“Đi!”

Tống Dật Hiên dùng ánh mắt thật sâu nhìn thoáng qua Tổ, sau đó nói với Thẩm Hạ Lan: “Đi! ”

Thẩm Hạ Lan biết bây giờ không phải là thời điểm cho mình do dự, bất luận là Diệp Ân Tuấn lại gặp phải tai nạn gì, trước mắt vì mấy người Tống Dật Hiên cùng Lam Thần cô cũng không thể do dự dừng lại ở đây nữa. Cô hướng ánh nhìn thật sâu nhìn thoáng lại đằng sau, sau đó nhanh chóng dìu Tống Dật Hiên và Lam Thần cùng nhau hướng phía trước đi tiếp.

Thông tin của Thẩm Minh Triết truyền đến.

“Mẹ, con đã thiết kế trên máy tính sau lưng của mọi người một vài cạm bẫy, lúc hệ thống ống nước vỡ mọi người tranh thủ thời gian chạy đi.”

“Mẹ biết rồi. Con có thể nhìn giúp mẹ buổi đấu giá đằng trước thế nào rồi?”

Thẩm Hạ Lan một bên chạy một bên hỏi.Thẩm Minh Triết nhanh chóng chuyển đổi màn hình máy tính, sau đó nói: “Đã chuẩn bị kết thúc, có điều phòng riêng của mẹ đã không có người ở trong đó nữa rồi.”

Nghe được Thẩm Minh Triết nói như vậy, Lam Thần lúc này mới thở dài một hơi.

“Hẳn là Phương Đình sợ gây chú ý nên đã sớm rời đi.”

“Đấu giá cho phép sớm rời đi sao?”

Thẩm Hạ Lan từ sớm đã luôn cảm thấy không yên tâm.

“Có, chỉ cần có đủ tiền liền được phép, tôi nhớ trong tay cô ấy vẫn còn chút tiền, cho dù không nhiều nhưng để đại diện thì cũng có thể.”

Lam Thần biết rõ thói quen Phương Đình.

Nghe Lam Thần nói như vậy Thẩm Hạ Lan an tâm phần nào.

“Chúng ta nhanh đi thôi.”

Bọn họ một đường thuận lời tiến lên, sau lưng truyền đến tiếng ống nước vỡ cùng với tiếng nhân viên ồn ào, Thẩm Hạ Lan có tai như điếc.

Trong lòng cô vẫn luôn nghĩ đến tình trạng của Diệp Ân Tuấn ở bên đó.

Một đoàn người đi ra ngoài, hóa ra lại là bờ sông lúc trước Diệp Hồng được vớt lên trước đó.

“Hóa ra nơi này là ở bên dưới đáy sông.”

Lam Thần khẽ nhíu mày nói.

Thẩm Hạ Lan nhìn bên cạnh, thấp giọng nói: “Gần đây có một chiếc xe, là tôi đã lái tới đây.”

Tình trạng chân của Tống Dật Hiên không tốt, nhưng có thể lái xe. Anh dẫn bọn họ trở về trước giúp tôi truyền đạt lời đến Bạch Tử Đồng, để cô ta hỗ trợ chăm sóc con gái tôi. Về phần mẹ chồng tôi, đã có chú tôi hỗ trợ.”

“cô muốn trở về?”

Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan đã đoán được ý nghĩ của cô.

“Tôi còn tưởng rằng cô sẽ đưa chúng tôi về Hải Thành, hóa ra cô vẫn là một lòng chung thủy không thể không quan tâm anh ta.”

“Tôi không thể không quan tâm Diệp Ân Tuấn gì chứ. Chỉ là tôi cùng Diêm Vương Sống có ước hẹn ba ngày, ở nơi đó còn có một cô bé đang Tống Dật Hiên khẽ nhíu mày.

“Một cô bé? Có phải là cô bé câm?”

“Đúng vậy, cô bé đó có phản ứng, chỉ là tạm thời không thể ở bên cạnh tôi.”

“Vì sao vậy?”

“Lúc tôi tới đây cô bé đã bị người ném xuống nước chết đuối, cũng may còn chút hơi thở, tôi đưa cô bé tới chỗ Diêm Vương Sống, Diêm Vương Sống cứu cô bé một mạng tôi phải trở lại trả tiền chữa bệnh.”

Lời của Thẩm Hạ Lan lại làm Tống Dật Hiên nhíu mày lần nữa.

“Bị người khác ném vào trong nước? Tôi không Vương Phi Phi rồi sao? Cô bé làm sao lại bị ném vào trong nước?”

“Cô bé có vẻ như bị chính Vương Phi Phi dìm nước, huống hồ Vương Phi Phi cùng với những kẻ dưới thành phố ngầm này quan hệ không tệ. Mặc dù tôi không biết anh cùng Vương Phi Phi là quan hệ như thế nào, nhưng mà Tống Dật Hiên này về sau anh tốt nhất cùng cô ta bớt tiếp xúc đi, bởi ra nhiều bất lợi.”

Thẩm Hạ Lan nhìn Tống Dật Hiên, lời nói ra khiến Tống Dật Hiên có chút nóng nảy.

“Tôi cùng với cô ta không có quan hệ gì, nhiều nhất chỉ là có một đoạn thời gian kết giao. Từ lúc tới đây rơi vào tình thế khẩn cấp, đột nhiên nhớ tới có một người như vậy mới nghĩ đến cô ta đối tôi vẫn là có cảm tình liền để cô bé kia đi cầu đám người dưới đất này có quan hệ tốt.”

“Được rồi anh không cần cùng tôi giải thích cái gì, tôi cũng không thèm để ý. Chỉ là muốn động vào người phụ nữ của anh nên muốn đánh tiếng với anh trước.”

“Cô ta không phải là người phụ nữ của tôi!”

Tống Dật Hiên hiện tại có trăm miệng cũng khó chối cãi.

Sớm biết sẽ thành như bây giờ anh ta đã không để cho Diệp Hồng đi tìm Vương lòng của anh ta đặc biệt khó chịu, thậm chí có chút căm hận mình trước kia, làm sao trong lòng lại như vậy chứ?

Thẩm Hạ Lan lại không quan tâm nói: “Được rồi, có phải hay không là người của anh tôi cũng chào hỏi trước, anh nhanh tranh thủ thời gian dẫn bọn họ rời đi. Sau khi trở về để Tô Nam kiểm tra chân cho anh, với tài năng của anh ta chắc là có cần quan tâm, nhưng để cô một mình ở đây tôi không yên lòng.”

Tống Dật Hiên là thật lòng không yên tâm.

Nơi này là hang hổ đầm rồng, anh ta cùng với Diệp Ân Tuấn đều ở đây mà bị thương, Thẩm Hạ Lan là một cô gái yếu ớt làm thế nào có thể chống chọi ở đây? Huống hồ tình trạng sức khỏe trên người cô bây giờ cũng không tốt.

Nhớ tới tình trạng cơ thể của của cô đã hồi phục rồi sao? Làm sao có thể? Bạch Tử Đồng rõ ràng nói cô……”

“Anh cũng nhìn thấy rồi đó, tôi thế này không phải là rất khỏe mạnh sao” Được rồi đừng hỏi nữa, còn chờ bọn họ đuổi tới sẽ không kịp mất. Tôi có một mình anh không cần lo lắng, có Minh Triết giúp tôi còn có Diêm Vương Sống bọn họ sẽ không dám làm gì tôi. Tôi nghe nói ở giếng. Nếu thực sự không được, tôi sẽ trốn đến chỗ đó.”

Những lời Thẩm Hạ Lan nói vẫn khiến Tống Dật Hiên không quá yên tâm.

“Diêm Vương Sống rốt cục là ai vậy? Một nơi hoang dã thâm sơn cùng cốc như thế này mà lại có nhiều môn phái như thế. Đợi tôi trở về Hải Thành, sẽ điều mấy chiếu xe tăng tới trực tiếp san phẳng nơi này.”

“Nhìn xem anh có năng lực lớn vậy còn có phải tốt hơn bao nhiêu không?”

Thẩm Hạ Lan trào phúng nhìn Tống Dật Hiên, đưa anh ta dìu ngồi lên ghế lái đồng thời đưa chìa khóa xe cho anh ta.

“Cô sau này làm sao thoát được?”

Tống Dật Hiên cũng biết mình phét lác quá mức rồi, liền vội vàng nói.

“Đừng quản tôi, chỉ cần Diệp Ân Tuấn đi ra tôi tự có biện pháp rời đi.”

Nhắc tới Diệp Ân Tuấn Tống Dật Hiên thấp giọng nói: “Cô định, tôi chỉ
sợ……”

“Mặc kệ là thời khắc nào tôi đều tin tưởng Diệp Ân Tuấn sẽ không tổn thương tôi!”

Thẩm Hạ Lan nói câu này ngữ khí đặc biệt khẳng định, đến mức Tống Dật Hiên lại bị đả kích một trận.

“Được, tốt thôi, hắn ta là giỏi nhất. Cô tự mình cẩn thận chút tôi biết tôi ở lại đây cũng không giúp được gì cho cô điều duy nhất có thể làm bây giờ là chăm chuyện của Bà cụ Diệp cứ để cho tôi lo, tôi đảm bảo sẽ đưa bà ấy ra.”

Nghe được Tống Dật Hiên nói như vậy Thẩm Hạ Lan lúc này mới thở hắt ra một hơi.

“Đi nhanh đi, lên đường bình an.”

“Thẩm Hạ Lan cô nhớ kỹ cô đã từng nói, sinh mệnh của tôi là của cô, tôi còn chưa có chết cô cũng không được để xảy ra chuyện gì.”

Tống Dật Hiên đột nhiên nghiêm túc nói.

Thẩm Hạ Lan trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp.

“tôi biết rồi, trực tiếp với Diệp Nam Phương tốt hơn là không nên nhúng tay vào, tôi mong rằng anh sẽ tôi không ngốc, đi đây.”

Tống Dật Hiên để Lam Thần đem Dương Tân dìu lên trên xe, trực tiếp khởi động xe rời đi.

Anh ta cũng không muốn bỏ đi, nhưng càng hiểu rõ nhiều chuyện anh ta càng rõ hiện tại anh ta ở đây chỉ làm Thẩm Hạ Lan vướng víu.

Thẩm Hạ Lan nhìn theo phương hướng Tống Dật Hiên rời đi, nói khẽ với Lam Thần: “Được rồi, bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi. ta mỗi người một ngả.”

“Tôi đã nói rồi, ngươi mua tôi là cô tôi chính là ngươi của cô. Không hoàn trả hết được số tiền cô đã bỏ ra lúc đó tôi sẽ không rời đi.”

Lời Lam Thần nói làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.

||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||

“Anh muốn trả lại tiền?”

“Phải! Tôi không muốn cả đời nhận lấy ơn huệ cứu mạng của người khác, tôi cũng có sự kiêu ngạo của tôi.”

Lam Thần nói thập phần nghiêm túc.

“Anh thành giám sát dưới đất này bọn chúng sớm đã thấy mặt anh, anh ở lại đây chỉ càng thêm nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng tại nơi này.”

Câu này nói ra không phải là nói chuyện dọa nạt gì Thẩm Hạ Lan không chút khách khí nói thẳng.

Lam Thần lại nhàn nhạt nói: “Không quan trọng, tôi từ khi sinh ra đến giờ không có ngày nào là không gặp nguy hiểm. Dù không phải là tiêu của nhiều kẻ khác. Tôi nói phải trả tiền cho cô là nghiêm túc, mặc dù tôi không biết đánh nhau nhưng là máu của tôi thật sự có thể làm nên kì tích tôi sẽ tận dụng điểm này vì cô mà tạo nên nhiều lợi ích.”

“Tôi không cần! Tôi không cần dù là ai vì để kiếm tiền cho tôi mà phải tổn thương chính mình. Tiền, tôi không thiếu. Tôi đã nói rồi, anh đã Diêm Vương Sống mà đi tới.

Hiện tại không thể trở về khách sạn Đế Vương được. Khi cô ở phía dưới đất thân phận đã bị bại lộ khách sạn Đế Vương kia chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu điều tra số một, hiện tại nơi duy nhất cô có thể ẩn náu là bệnh viện của Diêm Vương Sống.

Chỉ là cô không biết Diệp Ân Tuấn sau trở ra sẽ đi tới đó không, cô nên lại thôi miên thất bại dẫn tới tinh thần mất khống chế, Diêm Vương Sống có thể tiếp cận được sao?

Toàn bộ chuyện này Thẩm Hạ Lan không nắm chắc nhưng cô cũng muốn ôm một tia hy vọng cuối cùng, chỉ mong cô có thể làm được

Cho dù đến lúc đó Diêm Vương Sống muốn mạng của mình Thẩm Hạ Lan cũng sẽ cho cô ta.

Mang theo ý nghĩ quyết tâm như vậy Thẩm Hạ Lan đi tới bệnh quyết bám đuôi đi theo cô.

Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài một cái nói: “Anh đây là hà cớ gì? Nói thật cho anh biết, tôi không có sống thêm được mấy ngày nữa đâu, vì lần này tới nơi này cứu người, tôi đã tiêu hao hết sức lực dẫn tới thân thể cũng không còn tốt nữa cho dù là lần này trở về có cơ hội trị liệu, đoán chừng thêm được không nhiều năm.Tôi nói đi, không phải còn có Phương Đình đang chờ anh sao? Anh đi tìm cô ta đi. Anh có thể cùng tôi tới đây một lần đồng sinh cộng tử cũng xem như đầy đủ bù cho số tiền kia rồi.”

Thế nhưng mặc kệ Thẩm Hạ Lan nói thế nào, Lam Thần đều không lên tiếng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đồng thời nói: “Cô không chết đâu tôi đã nói rồi máu của tôi có hiệu quả không rõ nói không chừng quay lại tôi có thể giúp cô một tay.”

“Anh? anh là thầy thôi miên?”

Thẩm Hạ Lan ngạc nhiên ngoài ý muốn cũng vui mừng hơn, nhưng Lam Thần lại lắc đầu nói: “Tôi không biết thôi miên.”

Ánh mắt của cô lập tức trở nên cô đơn trầm xuống.

“Vậy anh có ý gì?”

“Để cho tôi đi theo đi,đến thời điểm phải rời đi tôi tự khắc sẽ đi.”

Lam Thần dáng vẻ kiên định khiến Thẩm vậy chỉ là tôi nhắc nhở anh trước, tới lúc gặp đừng có chọc vào cô bác sĩ kia, nếu không có chuyện tôi cũng không bảo vệ được anh.”

“Tôi biết rồi.”

Hai người nói xong Thẩm Hạ Lan lúc này mới nhấc chân đi vào bệnh viện, chỉ là cô cảm thấy bất ngờ nơi này thế mà so với lúc trước khi cô rời đi với bây giờ không giống nhau.

Đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Hồng đâu?

Trong lòng Thẩm Hạ Lan lập tức lo lắng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện