Chỉ cần còn hy vọng, anh nhất định sẽ không bỏ qua.
Diệp Ân Tuấn chỉ nghe nửa câu đầu, hoàn toàn không để ý đến nửa câu sau.
Bạch Tử Đồng có chút buồn bực nói: “Cậu Diệp, tôi nói là nếu như thôi, sư muội của cha tôi được gọi là Hoa Đà tái thế, nhưng rất tiếc là đã mất trong một trận lửa mấy năm trước rồi.”
“Cô nói cái gì?”
Hy vọng của Diệp Ân Tuấn vừ mới nhen nhóm đã bị Bạch Tử Đồng dập tắt mất.
“Xin lỗi, cậu Diệp.”
Diệp Ân Tuấn như muốn bóp nát cái điện thoại, anh nhìn về phía phòng Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Liệu tôi có thể đến địa ngục kéo bà ấy trở về không?”
“Cái gì?”
Bạch Tử Đồng tưởng Diệp Ân Tuấn bị sốc đến mất trí.
Một người đã chết làm sao có thể đội mồ dậy để cứu Thẩm Hạ Lan đây?
“Cậu Diệp, xin anh nén bi thương.”
“Cô ấy vẫn còn sống, tôi nén bi thương cái gì chứ? Dù cô ấy vẫn đang ngủ mê man, nhưng cô ấy vẫn còn sống.”
Diệp Ân Tuấn nói xong cúp điện thoại, anh nhận ra tay của mình đang phát run, thậm chí cả người cũng run rẩy.
Anh đang sợ hãi!
Thật sự rất sợ!
Dù bị người ở thành phố ngầm thôi miên anh cũng không sợ, dù bị người chuốc thuốc trở thành kẻ nghiện anh cũng không sợ. Bởi vì anh biết, vẫn còn Thẩm Hạ Lan đang chờ anh ở nhà.
Bây giờ anh lại thấy rất sợ.
Anh thấy mình sắp mất nhà rồi.
Mất đi người yêu thương còn gì có thể gọi là nhà nữa sao?
Diệp Ân Tuấn thất thiểu bước từng bước về phòng bệnh.
Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ say.
Theo như lời của Diêm vương sống, Thẩm Hạ Lan đang ngủ trong hạnh phúc.
Đúng vậy. Đọc tại truyen.one khích lệ nhóm edit nhiệt tình mỗi ngày nhé!”
Tại cô mệt mỏi cho nên mới ngủ thôi.
Diệp Ân Tuấn ngồi bên cạnh cô, nắm chặt tay cô.
Tay của cô hơi lạnh lẽo, giống như những khi cô bị bệnh, chỉ còn chút ít hơi ấm, điều này làm Diệp Ân Tuấn càng sợ thêm.
Sợ hãi bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi Thẩm Hạ Lan, làm một người trưởng thành như anh thấy ngậm ngùi khôn xiết.
“Thẩm Hạ Lan, em có hối hận không? Nếu như có cơ hội lần nữa, liệu em còn muốn yêu anh nữa hay không? Em có còn muốn làm dâu nhà họ Diệp nữa hay không? Sao em ngốc quá vậy? Trên đời có nhiều người tốt như thế, sao em cứ nhất thiết phải yêu anh làm gì?”
Diệp Ân Tuấn áp mặt lên tay cô, cảm nhận nhiệt độ lạnh đến sợ từ tay cô truyền đến.
“Em rất lạnh hả? Để anh sưởi ấm giúp em.”
Anh nắm lấy hai tay Thẩm Hạ Lan, không ngừng chà xát hà hơi, giống như làm vậy là có thể khiến tay Thẩm Hạ Lan ấm trở lại.
Thế nhưng Thẩm Hạ Lan trên giường lại ngủ rất say, một người thực vật làm sao có thể tỉnh lại. Nếu không phải tim cô còn đập, Diệp Ân Tuấn thật sự tưởng cô đã chết rồi.
Làm sao bây giờ?
Lẽ nào chỉ có thể nhìn Thẩm Hạ Lan chờ chết ở đây sao?
Không lẽ anh không còn cách nào sao?
Anh từng là một người hô mưa gọi gió, không gì làm được cơ mà, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ của mình chêt ở một cái thị trấn nhỏ này sao?
Diệp Tuấn không ngừng hỏi chính mình.
Nhất định vẫn còn cách!
Vẫn còn cách mà đúng không?
Anh bỗng nhiên nhớ tới Diêm vương sống.
Nếu bà ta có thể nhìn ra bệnh tình của Thẩm Hạ Lan, có phải là cũng có thể cứu được Thẩm Hạ Lan hay không?
Nghĩ tới đây, Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Hạ Lan, em sẽ không rời bỏ anh có phải không? Em không nỡ, em cũng đã hứa với anh là sẽ đi cùng anh đến hết cuộc đời mà. Em hãy nghĩ cho con của chúng ta đi, nếu Minh Triết biết chuyện này thì sao đây, thằng bé sẽ nghĩ như nào? Còn Nghê Nghê nữa, vất vả lắm con bé mới khỏe mạnh trở lại, đột nhiên không nhìn thấy em nữa thì sẽ ra sao? Nếu như không còn em anh biết sống thế nào? Em nhất định sẽ không bỏ cuộc có đúng không? Đúng, em sẽ không bỏ cuộc. Anh nhất định sẽ tìm cách cứu em. Trước đây đều là em chăm sóc anh, vì anh, vì nhà họ Diệp mà em đã hy sinh mạng sống của mình, quãng đời còn lại hãy để anh chắm sóc em có được hay không? Em nhất định sẽ cho anh cơ hội được chăm sóc em, nhất định là vậy!”
Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan, hy vọng nhìn thấy được gì đó từ gương mặt của cô, nhưng đáng tiếc Thẩm Hạ Lan vẫn ngủ say như cũ.
Anh có chút thất vọng, thấp giọng nói: “Em chờ anh, anh sẽ nhờ Diêm vương sống chữa trị cho em. Bà ta có thể nhìn ra bệnh tình của em, nhất định có cách để chữa trị. Bất cứ giá nào, anh cũng sẽ cứu em. Em chờ anh.”
Nói rồi, Diệp Ân Tuấn đem tay Thẩm Hạ Lan bỏ lại vào trong chăn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Diêm vương sống bị Diệp Ân Tuấn đấm đến chảy máu mũi, không thể không chạy về phòng làm việc cầm máu.
Đã lâu như vậy bà ta chưa từng bị ai đánh bao giờ.
Người đã đánh bà ta đã không còn nữa rồi, nếu không phải nể tình Thẩm Hạ Lan đã sắp xuống mồ thì bà ta nhất định khiến Diệp Ân Tuấn phải trả cái giá thật lớn.
Diêm vương sống thở phì phò xử lý mũi của mình.
Khi mới xử lý xong muốn hít thở một hơi thì Diệp Ân Tuấn đã đạp cửa phòng tiến vào.
“Làm sao mới có thể cứu được cô ấy? Chỉ cần bà nói cho dù là mặt trăng trên trời tôi cũng sẽ hái xuống cho.”
Diệp Ân Tuấn đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Một Diệp Ân Tuấn bất cần đã biến mất, thay vào đó là một người bình tĩnh, khí thế bức người.
Diêm vương sống khẽ cau mày.
“Đàn ông ai cũng giỏi khua môi múa mép, tôi thật sự muốn xem, làm sao anh hái được mặt trăng cho tôi đây?”
Diêm vương sống làm khó dễ Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Tôi sẽ sắp xếp phi thuyền để đưa bà đi, bà lên mặt trăng rồi thì mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn, còn có thể nhìn thấy hằng nga bên trong cung Quảng Hằng.”
Diêm vương sống bị anh nói đến nghẹn họng.
“Chuyện cười nhạt nhẽo.”
“Nếu biết yêu cầu của mình buồn cười, vậy thì chọn cái khác, nói cái mà bà muốn, tôi nhất định có thể làm được.”
Diệp Ân Tuấn làm Diêm vương sống thấy có chút động tâm, tuy vậy bà ta chỉ nhíu mày nói: “Mặc dù lời của anh nghe hấp dẫn thật đó, nhưng tôi thật sự không thể trị được.”
“Diêm vương sống, bà phải biết, nếu vợ tôi mà chết ở bệnh viện của bà,
thì bà sẽ không yên đâu.”
Diệp Ân Tuấn làm Diêm vương sống thấy rất bất mãn.
“Sao đây? Uy hiếp tôi? Vợ anh tự muốn chết liên quan gì đến tôi? Tôi đã nhắc nhở cô ta rồi, nhưng cô ta không nghe thì trách ai được? Hơn nữa cô ta còn chưa thực hiện được lời hứa với tôi nữa là, nếu không phải cô ta sắp chết, nhất định tôi sẽ tính toán đến cùng.”
“Cô ấy đã đáp ứng với cô điều gì?”
Diệp Ân Tuấn không biết rằng Thẩm Hạ Lan còn có giao dịch khác với Diêm vương sống.
Diêm vương sống liền vội nói: “Cô ta có con trai đúng không? Cô ta đã đồng ý với tôi rằng, chỉ cần tôi cứu cô bé mà cô ta đem đến, cô ta sẽ để tôi gặp mặt con trai của cô ta một lần.”
Diệp Ân Tuấn ngây ngẩn cả người.
Thẩm Hạ Lan sao có thể đồng ý chuyện như vậy với Diêm vương sống chứ?
Không!
Không thể nào!
” Bà nói dối! Vợ tôi rất yêu tôi và bọn trẻ, cô ấy sẽ không đem bọn nhỏ ra làm giao dịch với cô.”
Diêm vương sống thấy Diệp Ân Tuấn không chịu tin, không khỏi có chút ảo não.
“Ai nói không? Cô ta đã đồng ý với tôi rồi. Nếu không sao tôi có thể giúp cô ta đạt tới thời kỳ cường thịnh, với lại cứu cô bé đó, lại có ước hẹn trong vòng ba ngày? Sớm biết vậy tôi đã không thèm làm, tôi đâu rãnh đâu mà quản chuyện của các người.”
“Nói vậy là bà có thể cứu cô ấy có đúng hay không?”
Diệp Ân Tuấn bắt được ý tứ trong lời của Diêm vương sống.
“Tôi nói có thể cứu cô ta khi nào? Anh tưởng tôi là thần tiên à?”
“bà có thể giúp cô ấy đạt tới kỳ cường thịnh, dĩ nhiên sẽ có cách cứu, nếu không sao có thể xuống tay với cô ấy?”
Diêm vương sống khịt mũi xem thường.
“Cô ta chết có liên quan gì tôi đâu? Tôi chỉ phụ trách giúp cô ta thôi, còn sau đó cô ta sống hay chết không phải là trách nhiệm của tôi.”
“Đồ khốn kiếp!”
Diệp Ân Tuấn tóm chặt cổ áo Diêm vương sống, làm Diêm vương sống sợ đến la oai oái.
“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn đánh tôi, tôi nhất định khiến cô ta không qua khỏi ngày hôm nay!”
“Ý bà là gì? Ý bà là hiện giờ cô ấy ngủ say như vậy đều là do bà giở trò phải không?”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn như muốn giết người.
Diêm vương sống nhận thấy sát khí, không khỏi nuốt nuốt nước miếng: “Không phải mà, tôi chỉ nhận ra bệnh trạng của cô ta thôi. Tôi nói vậy là vì đây là địa bàn của tôi, nếu tôi muốn cô ta chết sớm, anh cũng không cản được đâu.”
“Điều kiện! Nói điều kiện của bà đi, như thế nào mới chịu cứu người?”
Diệp Ân Tuấn vẫn cố chấp tin rằng Diêm vương sống có thể cứu được Thẩm Hạ Lan.
Đây là một loại chấp nhất, cũng là một ván cược. Dù sao bây giờ có tìm bất kỳ bác sĩ nào cũng không kịp nữa rồi, Diêm vương sống là sự lựa chọn duy nhất.
Diêm vương sống thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, đảo mắt nói: “Tôi không lừa anh, tôi thật sự không còn cách để cứu cô ta nữa.”
“Vậy bà cứ từ từ đợi cả cái bệnh viện này chôn cùng cô ấy đi.”
Diệp Ân Tuấn buông Diêm vương sống ra.
Diêm vương sống nhất thời buồn bực.
“Sao anh không nói đạo lý gì hết vậy?”
“Nếu vậy thì, chỉ cần bà có thể cứu cô ấy, tôi sẽ để bà gặp con trai của tôi.”
Diệp Ân Tuấn nói vậy làm Diêm vương sống có chút chần chừ.
“Anh nói thật không?”
“Thật.”
Trái tim Diệp Ân Tuấn đập mạnh liên hồi.
Ý của Diêm vương sống là có thể cứu được Thẩm Hạ Lan sao?
Anh nắm được cơ hội này, trong lòng mừng như điên.
Diêm vương sống thấp giọng nói: “Làm sao tôi biết được anh có gạt tôi như vợ anh không? Chờ khi tôi giúp anh xong, anh lại trở mặt vô tình, tôi mất cả chì lẫn chài, cái gì cũng không còn. Tôi không ngu đâu mà làm chuyện như vậy.”
Diệp Ân Tuấn không nhiều lời, lập tức lấy điện thoại Thẩm Hạ Lan gọi video cho Thẩm Minh Triết.
Video mở lên, Thẩm Minh Triết thấy Diệp Anh Tuấn lập tức nở nụ cười.
” Lão Diệp, ba không sao rồi hả? Quá tốt rồi! Mẹ không có lừa con, mẹ nói sẽ đem ba trở về, không ngờ đó là sự thật, mẹ thật tuyệt vời!”. Bạn đang đọc truyện tại [ T r u m T r u y e n . C OM ]
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Minh Triết, nghe được lời của cậu bé, lại nhớ đến Thẩm Hạ Lan đang nằm trên giường bệnh, trong lòng ngũ vị tạp trần, khó chịu không nói nên lời.
“Nhóc thúi, cho con gặp một người.”
“Ai vậy ạ? Là mẹ sao?”
Thẩm Minh Triết hớn hở hỏi.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp đưa điện thoại qua cho Diêm vương sống nhìn, lạnh lùng nói: “Đây chính là con trai của tôi, nhìn cho kỹ đi.”
Lúc Diêm vương sống nhìn thấy Thẩm Minh Triết, thái độ đột nhiên có chút thay đổi.
Khóe mắt bà ta ướt ướt, ánh mắt nhu hòa đi, thậm chí còn vươn tay muốn chạm vào, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn cúp video chặn ngang.
“Hiện tại có thể cứu vợ của tôi rồi chứ?”