Thẩm Minh Triết đem định vị gửi cho Diệp Tranh, đột nhiên phát hiện có một bóng người gầy gò đang bận bịu ở phía xa.
Là Diệp Thanh!
Cậu bé nghĩ đến khi Diệp Thanh vào nhà Tô Nam gặp đủ thứ chuyện khó khăn, cả ngày đều đi theo sau mông anh ta, cứ như là tùy tùng đi theo sau vua làm Thẩm Minh Triết thấy có chút khó chịu.
Bây giờ cậu bé phải rời đi, đến mười năm lận, cậu bé không biết Diệp Thanh sẽ nghĩ như thế nào, liệu cô bé có oán giận cậu bé hay không.
Thẩm Minh Triết vội vã chạy đến, lấy bùa bình an của mình đeo lên cho Diệp Thanh.
“Tặng cho cậu.”
Diệp Thanh sửng sốt, tuy không nói gì nhưng ánh mắt lại như hỏi cậu bé có ý gì.
Thẩm Minh Triết nhàn nhạt nói: “Tớ phải đi một chuyến, cậu ở nhà họ Tô nếu có nhớ tớ thì hãy nhìn nó, tớ sẽ quay về.”
“Cậu đi đâu vậy?”
Diệp Thanh dùng tay ra hiệu hỏi Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết cười nói: “Tớ đi tìm cha mẹ, bọn họ có việc cần tớ giúp. Diệp Thanh, chú Tô với dì Bạch đều là người tốt, cậu ở đây sẽ không lo bị ngược đãi. Nếu có buồn, cậu có thể tìm em của tôi, Thẩm Nghê Nghê rất ham ăn, chỉ cần cậu mua đồ ngon, con bé nhất định sẽ làm bạn với cậu.”
Viền mắt Diệp Thanh đỏ lên.
Cô bé không nỡ để Thẩm Minh Triết đi, nhưng cô bé không thể ngăn Thẩm Minh Triết đi giúp cha mẹ mình được. Trong lúc nhất thời cô bé đã nắm chặt tay Thẩm Minh Triết, thật lâu không lên tiếng.
Mắt thấy sắp đến giờ hẹn Diệp Tranh, Thẩm Minh Triết thấp giọng nói: “Tớ phải đi gặp anh trai. Cậu đi theo chứ, tớ không có ở đây, nếu gặp chuyện gì thì cậu có thể đến tìm anh ấy, anh ấy sẽ giúp cậu.”
Diệp Thanh lắc đầu, lấy tay ra hiệu: “Tớ không cần ai hết, tớ sẽ chờ cậu trở về.”
Thẩm Minh Triết nở một nụ cười mãn nguyện.
“Cậu thật đáng yêu!”
Cậu bé muốn vỗ đầu Diệp Thanh, nhưng lại không đủ cao chỉ có thể vỗ tay cô bé nói: “Chờ tớ trở về.”
“Ừ!”
Thẩm Minh Triết chào tạm biệt Diệp Thanh, sau đó liên hệ người của Ám Dạ, chuẩn bị một chiếc trực thăng.
Đúng lúc này, Diệp Tranh chạy đến.
Lúc nhìn thấy cậu ta, Thẩm Minh Triết thấy đặc biệt hạnh phúc.
Đây là anh em của cậu bé, là anh em ruột!
“Anh, anh đến rồi hả?”
“Em đem theo cái gì đó?”
Diệp Tranh nhìn đồ trên tay cậu bé, khó hiểu hỏi.
Thẩm Minh Triết nâng đồ lên như một thứ quý giá: “Cái này rất lợi hại đó, em đã chuẩn bị súng phun hơi, có thể bắn được bột ớt đó, nếu mụ phụ thủy kia chèn ép em, em sẽ dùng cái này đối phó bà ta.”
“Minh Triết, không đi không được sao?”
Diệp Tranh nhìn Thẩm Minh Triết, thật lòng không muốn.
Thẩm Minh Triết đột nhiên yên lặng, thấp giọng nói: “Em phải cứu mẹ. Đây là cơ hội duy nhất, là điều kiện mà người phụ nữ kia đưa ra, em không còn sự lựa chọn khác.”
Không có lựa chọn khác, chứ không phải là không thể chọn.
Ánh mắt Diệp Tranh lóe lên, thở dài nói: “Thời gian mười năm không ngắn đâu, em không nhớ đến bác với mẹ sao?”
“Nhớ chứ, nhưng em chỉ hy vọng mẹ sẽ được khỏe mạnh. Cho nên mười năm sắp tới nhờ anh chăm sóc họ nhé.”
Thẩm Minh Triết nói xong, vô cùng hào phóng vỗ vỗ bả vai Diệp Tranh, sau đó xoay người rời đi.
Bộ dạng tiêu sái cứ như có thể buông bỏ hết thảy.
Lúc Thẩm Minh Triết xoay người, Diệp Tranh đột nhiên dùng tay chém vào cổ cậu bé, làm cậu bé choáng váng.
Thẩm Minh Triết kinh ngạc, không tự chủ ngã xuống.
Diệp Tranh đưa tay kéo cậu bé sang một bên, rồi gọi điện thoại cho người của Ám Dạ, kêu bọn họ đem Thẩm Minh Triết trở về, còn bản thân thì đi lên trực thăng.
“Cậu Diệp, cậu làm gì vậy?”
Phi công có chút buồn bực.
Diệp Tranh nhìn Thẩm Minh Triết đang mê man, thấp giọng nói: “Đi đến chỗ Minh Triết muốn đi.”
“Chuyện này…”
“Sao vậy? Tôi không phải là cậu Diệp sao? Lời của tôi không có trọng lượng?”
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tranh đầy nghiêm nghị, phi công vội vã quay đầu điều khiển trực thăng.
Bất kể là Thẩm Triết Minh hay Diệp Tranh, đều là cậu chủ nhà họ Diệp, mỗi người đều biết Diệp Ân Tuấn đối với hai đứa đều rất bình đẳng, huống hồ bây giờ cha của Diệp Tranh là Diệp Nam Phương hiện tại đang làm chủ của tập đoàn Hoàn Trí, người Ám Dạ càng không thể đắc tội.
Khi máy bay cất cánh, Diệp Tranh nhìn về phía Hải thị phía sau, thấp giọng nói: “Nếu như cần một đứa bé đánh đổi mười năm để cứu được mẹ của mình, vậy thì cứ để anh đi. Thứ nhất, anh là anh trai của em, là con trưởng của nhà họ Diệp, anh nên đứng ra bảo vệ các em. Thứ hai, chuyện này nhất định là do cha của anh làm. Nếu anh để em rời nhà, mẹ cùng bác sẽ rất nhớ em, vậy cứ để anh đi là được, dù gì anh cũng đã không còn mẹ, ba lại trở thành người như vậy, chi bằng tìm một người thầy để học, nói không chừng tương lai anh còn có thể giúp đỡ mọi người.”
Diệp Tranh biết Thẩm Minh Triết không nghe được những lời này, nhưng cậu ta vẫn thật lòng nói ra hết, cứ như không phải cậu ta đi mà không hề từ biệt, cũng không phải là do tùy hứng mà làm vậy.
Phi hành viên nghe thấy, cũng không nói thêm cái gì, dựa theo vị trí ban đầu của Thẩm Minh Triết bay đến thành phố A.
Lúc Diệp Tranh đến thành phố A có chút không quen.
Cậu bé luôn sống ở Hải Thành, chưa từng thấy một nơi nào hẻo lánh như vậy, thế nhưng mẹ với chú đã gặp chuyện ở đây.
Cậu bé nhìn máy vi tính của Thẩm Minh Triết, tọa độ bệnh viện cách đó không xa.
Diệp Tranh bước bước nhỏ đi đến.
Bảo vệ nhìn thấy Diệp Tranh có chút sửng sờ.
“Con là con cái nhà ai? Sao lại chạy đến đây? Về nhà nhanh đi!”
Không một ai dám để con mình xuất hiện ở bệnh viện này, tại vì Diêm vương sống tính tình cổ quái, nếu đột nhiên bà ta không vui, họ lo là bà ta sẽ đem con họ ra làm trò tiêu khiển.
Cho nên khi bảo vệ nhìn thấy Diệp Tranh có chút bất ngờ, trong lòng nổi lên chút trắc ẩn. Dù gì đứa bé này cũng quá xinh xắn rồi.
Diệp Tranh thấp giọng nói: “Con tới tìm người.”
“Con tìm ai?”
“Sư phụ ạ, bà ấy nói chỉ cần con đến sống với bà ấy mười năm, bà ấy sẽ cứu mẹ của con.”
Diệp Tranh làm bảo vệ sửng sốt.
“Con là con trai của người phụ nữ kia sao?”
“Vâng.”
Diệp Tranh không phủ nhận.
Bảo vệ nhíu mày có chút do dự.
Đúng lúc này Diêm vương sống đi tới.
“Có chuyện gì?”
“Bác sĩ Trương, đứa bé này nói là người mà cô muốn nhận làm đồ đệ, nói muốn đi theo cô mười
năm, thực hiện lời hứa cứu mẹ của thằng bé.”
Diêm vương sống nghe lời của bảo vệ thì xoay người, nhìn Diệp Tranh đang đứng ở cửa, thân thể nhỏ nhắn đang bị đông lạnh, nhưng vẫn đứng thẳng nghiệm nghị như cũ.
Cậu bé không phải người trong video!
Thế nhưng Diêm vương sống lại rất thích Diệp Tranh.
Tuy cậu bé hoảng sợ, nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn được, rất giống Bé cưng của bà ta.
Ánh mắt Diêm vương sống trở nên ôn hòa hơn.
“Con tên là gì?”
“Con tên Diệp Tranh. Thẩm Hạ Lan là mẹ con.”
Diệp Tranh làm Diêm vương sống có chút bất ngờ.
“Nhà con có mấy anh em?”
“Con có hai anh em, con là anh cả, còn người trong video là em con Thẩm Minh Triết. Con theo họ ba, em ấy theo họ mẹ.”
Diệp Tranh nói chuyện đâu ra đấy.
Diêm vương sống nhìn cậu bé thấy cậu cùng Thẩm Minh Triết có chút giống nhau.
“Sao con lại đến đây?”
“Người nào cũng vậy không phải sao? Em trai con còn nhỏ, nên con sẽ đi theo bà mười năm, xin bà hãy cứu mẹ con.”
Đôi mắt Diệp Tranh ươn ướt.
Lòng Diêm vương sống nhất thời muốn nhũn cả ra.
“Con có biết đi theo ta mười năm có nghĩa là sao không? Chính là trong mười năm con không thể nhìn thấy ba mẹ cùng với em trai của mình, con thật sự đồng ý sao?”
“Con không muốn, thế nhưng con không muốn thấy mẹ có chuyện.”
Diệp Tranh vô cùng thành thực.
Diêm vương sống như nhìn thấy một bóng một đứa bé khác từ cậu bé, người đó chính là con trai bà ta, Diệp Tranh cùng con bà ta cũng xấp xỉ nhau, là đứa con mà bà ta đã vô tình đánh mất.
Khi đó chắc cậu bé cũng cần người mẹ này.
Diêm vương sống đem Diệp Tranh ôm sát vào lòng.
Diệp Tranh muốn giãy dụa, hai tay cũng đã đưa tới trước người Diêm vương sống, nhưng cậu bé đã ngừng lại.
Cậu bé không có sự lựa chọn khác!
Diệp Tranh nhắm hai mắt lại, nghe thấy mùi sô đa trên người Diêm vương sống không khỏi cau mày.
Diêm vương sống kích động nói: “Ta đáp ứng con, mặc kệ có khó khăn đến đâu, cũng sẽ cứu mẹ con. Nhưng mà con trai, kể từ bây giờ, con phải gọi ta là mẹ, cho đến hết kỳ hạn mười năm.”
“Con chỉ có một người mẹ thôi, mẹ con đang nằm ở trong kia. Ngoại trừ điều này, cái khác con có thể đáp ứng.”
Diệp Tranh vô cùng kiên trì.
Diêm vương sống thấy bộ dạng quật cường của cậu, không khỏi thở dài một hơi: “Được rồi, con cứ gọi ta là sư phụ là được.”
“sư phụ, xin ngài hãy cứu mẹ của con, hơn nữa xin ngài đừng nói chuyện này cho mẹ con biết, con sợ mẹ sẽ không chịu nổi.”
Nghe thấy Diệp Tranh nói vậy, Diêm vương sống thấy cậu càng ngày càng thích hợp.
“Nhưng rồi cô ấy cũng sẽ biết thôi.”
“Khi đó có em trai với cha ở bên cạnh rồi, mẹ sẽ đỡ đau lòng hơn.”
Ánh mắt Diệp Tranh có chút u ám.
Minh Triết, Nghê Nghê, bác với mẹ mới là người một nhà. Cậu bé chỉ là cháu trai, một đứa bé không có mẹ, người cha hiện tại lại hãm hại người nhà của chú.
Cậu bé có thể làm được gì đây?
Cha nợ con trả, đây là chuyện thường tình mà không phải sao?
Dù rất sợ hãi, dù không biết tương lai cậu bé sẽ phải đối mặt với chuyện gì, nhưng cậu bé nghe bác nói rằng, đàn ông phải tự biết trách nhiệm của mình, phải bảo vệ người mình muốn bảo vệ. Bây giờ Thẩm Hạ Lan với Thẩm Minh Triết chính là người mà cậu bé muốn bảo vệ.
Vì họ, cậu bé sẽ làm tất cả mà đúng không?
Diệp Tranh cắn chặt môi, đôi mắt hơi ướt át.
Mặc dù Diêm vương sống có chút bất ngờ người đến không phải là Thẩm Minh Triết, thế nhưng nếu so sánh với Thẩm Minh Triết tính cách hoạt bát thì một Diệp Tranh yên tĩnh, ẩn nhẫn nhưng khiến người ta đau lòng, càng khiến bà ta thích hơn.
“Được, ta hứa với con, chờ khi họ rời đi rồi mới nói cho họ biết chuyện này, được không?”
“Cảm ơn sư phụ.”
Diệp Tranh không nói gì nữa, tuổi nhỏ nhưng lại chịu quá nhiều đả kích, bây giờ trở thành người trầm mặc ít nói, không còn thấy một Diệp Tranh rộng rãi cởi mở thích cười nữa rồi.
Diêm vương sống để bảo vệ sắp xếp chuyện của Diệp Tranh xong xuôi, dặn anh ta đừng lắm miệng, sau đó mới đi đến chỗ của Diệp Ân Tuấn.
Lúc Diệp Ân Tuấn còn đang rầu rĩ, thì Diêm vương sống đã tiến vào.
“Tôi có thể cứu cô ta, nhưng anh cần phải giúp tôi một số việc.”
Diệp Ân Tuấn vừa nghe Diêm vương sống có thể cứu người, lập tức vội hỏi: “Chuyện gì?”
“Cứu cô ta cần dược liệu quý giá, tôi biết anh giàu nứt vách, nhưng nếu chờ anh mua được về đây chắc không kịp nữa rồi, bây giờ dược liệu mà tôi cần chỉ có ở thành phố ngầm, tôi với chủ của thành phố ngầm có giao hẹn, tôi không thể bước chân cũng như giao dịch bất cứ thứ gì với thành phố ngầm, cho nên nếu anh muốn cứu vợ anh, anh cần phải đến thành phố ngầm mua những dược liệu mà tôi cần.”
Diệp Ân Tuấn nghe xong lập tức ngẩn người.
Người thành phố ngầm vẫn đang nhìn anh chằm chằm, nếu không phải vì Diêm vương sống cản trở, không chừng đã sớm chạy đến chỗ này rồi. Bây giờ cô ta lại kêu anh chủ động đi đến thành phố ngầm làm giao dịch, mục đích của người phụ nữ này là gì?