CHƯƠNG 578: KHÔNG CÓ BÍ MẬT GIỮA CÔ VÀ ANH
“Chuyện gì xảy ra?” Diệp Ân Tuấn nhíu mày, hiển nhiên bất mãn với sự bình yên bị phá hủy. Vệ sĩ lập tức ra ngoài quan sát, lại bị người đến đây vào.
“Anh, Anh có ý gì?” Người tới là Diệp Nam Phương. Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta một cái, không có thể hiện gì, buông nho trong tay xuống, ôn nhu nói với Thẩm Hạ Lan: “Ăn xong rồi?”
“Xong rồi.” Thẩm Hạ Lan không biết dùng tâm tình gì đối mặt Diệp Nam Phương.
Mặc dù bọn họ đã sớm vạch mặt, nhưng là bây giờ Diệp Ân Tuấn ở đây, bọn họ là anh em cùng mẹ sinh ra, cô không biết mình làm gì mới có thể để cho Diệp Ân Tuấn không khó chịu.
Ngay lúc cô xoắn xuýt, Diệp Ân Tuấn đứng dậy nhìn về phía Diệp Nam Phương.
“Ai bảo cậu tới đây?”
“Anh, Anh đây là định khai chiến sao?” vẻ mặt Diệp Nam Phương có chút khó coi. Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn đã làm gì, nhưng là giờ nhìn mặt Diệp Nam Phương, dường như tức giận không ít.
“Khai chiến? Cậu cảm thấy có tư cách khai chiến với tôi?” Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn Diệp Nam Phương.
Diệp Nam Phương đột nhiên liền ngây ngẩn cả người. Anh ta phát hiện không có chút nhu hòa nào trong mắt Diệp Ân Tuấn, thậm chí lạnh lẽo tựa như là một thanh dao bén, để anh ta không chịu nổi.
“Anh, Anh quá coi thường tôi?”
“Xem thường hay không nói sau, hôm nay không có thời gian giày vò với cậu, cút nhanh! Đừng quét mất hào hứng giữa tôi và chị dâu cậu”
Diệp Ân Tuấn nói chuyện không khách khí.
Thẩm Hạ Lan mẫn cảm phát giác được thái độ của Diệp Ân Tuấn đối với Diệp Nam Phương thay đổi. Cô không nói gì, chỉ là ngồi ở chỗ đó dọn dẹp nho. Diệp Nam Phương kéo khóe môi, lúc nhìn đến Thẩm Hạ Lan liền thấp giọng nói: “Chị dâu, sức khỏe chị tốt chứ?”
“Tao để mày cút không nghe thấy à?” Diệp Ân Tuấn bỗng cất cao giọng. Bầu không khí lập tức tràn đầy mùi thuốc súng, giống như ngay lập tức sẽ bốc cháy.
Diệp Nam Phương nhìn quanh đều là người của Diệp Ân Tuấn, hít sâu một hơi nói: “Tôi có thể cút, nhưng là anh phải giải thích tại sao lại rút hết chức vị của tôi ở tập đoàn Hoàn Trí? Dù sao tôi cũng là tổng giám đốc tập đoàn? Anh có phải hối hận rồi? khi cho tôi cả nhà họ Diệp, anh hối hận nên cưỡng ép muốn lấy lại?”
Câu nói này vừa nói ra, Thẩm Hạ Lan không khỏi ngây ra một lúc. Diệp Ân Tuấn lấy lại tập đoàn Hoàn Trí rồi?
Tại sao?
Cô vẫn cảm thấy Diệp Ân Tuấn có cảm giác áy náy đối với Diệp Nam Phương, việc gì đều lấy cậu ta làm đầu, lần trước nghiện thuốc, biết có liên quan đến Diệp Nam Phương, Diệp Ân tuấn chỉ sững sờ đè xuống không giằng co với Diệp Nam Phương, cũng nhắm một con mở một con mắt giả vờ không biết gì. Bây giờ sao đột nhiên đối chọi gay gắt?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có thứ gì đang từ từ cải biến, mà cô lại không biết.
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Nam Phương, cười lạnh nói: “Tập đoàn Hoàn Trí lúc trước giao cho trên tay của tôi chỉ là một cái xác rỗng, bây giờ tôi đem nó phát triển lớn mạnh, tôi muốn thu trở về, cậu có ý kiến?”
“Anh!”
Diệp Nam Phương không nghĩ tới Diệp Ân Tuấn có thể nói như vậy, càng không nghĩ tới anh đối xử với mình như này, anh ta cũng cảm nhận được không thích hợp, thế nhưng lại không tìm ra lý do không đúng ở nơi nào.
Nắm đấm anh ta nắm chặt, nhưng không cùng Diệp Ân Tuấn giằng co lực lượng, cuối cùng tức giận quay người rời đi.
Thẩm Hạ Lan muốn kéo tay Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn lại điềm nhiên như không có việc gì xoay người, cười nói với cô: “Quà kết hôn anh quay về sẽ tặng cho Lam Tử Thất, coi như là của hai chúng ta tặng”
“Được.”
“Chúng ta về nhà đi, thân thể của em cần tĩnh dưỡng, không thể ra ngoài quá lâu.” Diệp Ân Tuần trưng cầu ý kiến của Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Lúc anh ôm Thẩm Hạ Lan vào xe, Thẩm Hạ Lan không nhịn được hỏi một câu.
“Anh không sao chứ?”
“Anh Không sao. Không cần lo lắng”
“Thế nhưng là…”
“Về nhà? Vẫn là có nơi muốn đi? Cơ thể hiện tại của em không thể đến nơi quá ồn ào” Diệp Ân Tuấn chuyển hướng chủ đề.
Thẩm Hạ Lan ngừng hỏi về việc của Diệp Nam Phương. Có lẽ nên làm thế nào, Diệp Ân Tuấn sớm đã có suy nghĩ rồi.
“Về nhà đi, giày vò một hồi, Em hơi mệt mỏi.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn lái xe đưa Thẩm Hạ Lan về nhà họ Diệp. Sức khỏe Bà cụ Diệp không tốt lắm, đã trở về phòng. Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn vừa về nhà, điện thoại Diệp Ân Tuấn liền vang lên.
“Giúp anh mở loa” Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan, không tiện dùng tay. Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại từ túi Diệp Ân Tuấn, là Tô Nam gọi tới, thấp giọng nói: “Là Tô Nam”
“Ừm, mở loa”
Thẩm Hạ Lan do dự một chút nói: “hay là anh buông em
“Sợ gì? Giữa anh và em còn có bí mật gì?” Diệp Ân Tuấn cười, không đồng ý.
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, trong lòng đột nhiên cảm thấy Diệp Ân Tuấn trở nên không giống lắm. Anh dường như triển lộ hết thảy bản thân mình trước mặt cô không có một chút giấu diếm.
Khiến Thẩm Hạ Lan vui vẻ, cũng cảm động. Đã có lúc cảm thấy giữa bọn họ nên có không gian riêng, nhưng sau việc này, Thẩm Hạ Lan trở tay không kịp. cô hoàn toàn không biết gì cả về việc của Diệp Ân Tuấn, xảy ra chuyện không biết nên tìm ai, nên làm sao bây giờ. Bây giờ Diệp Ân Tuấn đem hết thảy để ở trước mặt cô, Thẩm Hạ Lan không biết nên làm sao.
“Nghĩ gì thế? Nghe”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan sững sờ, không khỏi nhắc nhở cô một câu.
“A!”
Thẩm Hạ Lan lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng vuốt điện thoại, đồng thời nhấn xuống mở loa.
“Ân Tuấn, Thủ trưởng Trạm bên kia trả lời, đồng ý cách làm của anh, quân đội sẽ vô điều kiện ủng hộ anh, bất quá chính anh phải cẩn thận”
“Biết rồi”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt trả lời một câu, đối phương liền cúp điện thoại.
Thẩm Hạ Lan hơi mờ mịt nghi ngờ.
“Quân đội? Anh cùng quân đội muốn làm gì?”
“Không có gì nguy hiểm, yên tâm đi” Diệp Ân Tuấn an ủi Thẩm Hạ Lan, đặt cô lên giường, đồng thời điều chỉnh tư thế thích hợp.
Thấy Thẩm Hạ Lan nằm xong, lúc này mới cười nói: “Vô cùng nghi hoặc người thành phố ngầm, Diệp Nam Phương và anh muốn làm cái gì đúng không?”
“Tò mò, nhưng sẽ không bắt buộc Anh nói.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt mở miệng.
“Không có gì không thể nói, lúc trước đúng là do anh ích kỷ” Diệp Ân Tuấn mở miệng.
“Nhà họ Diệp chúng ta vẫn luôn là thế gia kinh doanh trăm năm, nhưng ông nội anh có nhiệt huyết muốn đền đáp quốc gia, đáng tiếc sức khỏe không tốt, liền đề nguyện vọng này cho ba anh và chú anh”
“Năm đó ba anh qua được gọi nhập ngũ nhưng lúc chuẩn bị vào quân thì đột nhiên phát sốt, không còn cách nào, chú anh thay ba anh đi. Về sau nghe nói chú
anh vì nước hi sinh, nhưng là không tìm thấy thi thể, có người nói ông ấy còn sống, có người nói chết, vì thế nhà họ Diệp phái ra rất nhiều người đi tìm, đều không có tìm được. Về sau, ông nội anh để lại di ngôn, mặc kệ quốc gia cần gì, nhà họ Diệp đều phải nỗ lực ra sức. Câu nói này thành lý tưởng của ba anh.”
“Khi ba anh 50 tuổi, nhiều nghiên cứu khoa học của quốc gia phát triển, nhưng thiếu tài chính, chuyện này ba anh biết được liền trở về thương lượng với mẹ anh, quyên góp 80% gia sản của nhà họ Diệp.
“Quyên góp?”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.
Nhà họ Diệp là thế gia kinh thương trăm năm, tám mươi phần trăm gia sản có bao nhiêu là tiền đơn giản không thể đo lường, thế nhưng là nhà họ Diệp cứ như vậy nói quyền liền quyên?
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
“Đúng, quyên góp. Lúc ấy anh tại quận khu phát triển rất tốt, thậm chí có khả năng trực tiếp vào đế đô, nhưng là ngay lúc này, anh nhận được một nhiệm vụ, để anh mượn cơ hội đến Vân Nam thanh trừ bọn buôn ma túy rồi xuất ngũ”
“Tại sao?”
Thẩm Hạ Lan có chút không rõ cho lắm.
Diệp Ân Tuấn cầm tay của cô, cười nói: “Trong quân đội không có tại sao, chỉ có phục tùng. Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng, tuyệt đối phục tùng. Về sau anh mới biết được, là bởi vì thiên phú thiết kế của anh. Trong lúc vô tình thiết kế một chiếc xe tăng ở quân khu, lãnh đạo vô cùng coi trọng, nhưng hiện tại quốc gia không có trình độ chế tạo, nên tạm mắc cạn. Nhưng thiết kế thuộc về cơ mật quân đội, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Lúc ấy anh không rõ nội bộ quân khu như thế nào, chỉ biết là, quân đội cho anh mang bản thiết kế này xuất ngũ, đồng thời cho anh một hợp đồng giao quyền phát triển. Nói là một khi quân đội cần, chỉ cần cầm phần hợp đồng này, liền có thể hợp tác cùng quân đội. Lợi ích trong ấy tạm thời không nói đến, chỉ là được quân đội ủng hộ là để nhiều người đỏ mắt rồi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên hiểu.
“Nam Phương muốn chính là bản thiết kế của anh và hợp đồng trao quyền này?”