CHƯƠNG 581: ANH LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA EM
“Mẹ, mẹ nếm thử cá chép chua ngọt này đi, ăn rất ngon.” Thẩm Hạ Lan liền vội vàng tiến lên hoà giải. bà cụ Diệp cười cười, nhưng ý cười không thật sâu.
“Con ăn đi, gần đây đường máu mẹ có chút cao, không ăn được ngọt.”
Thẩm Hạ Lan vấp phải câu này nhất thời có chút không biết làm sao. Từ khi cô về nước đây là lần đầu cùng bà cụ Diệp ở chung thật là có chút khó khăn.
Diệp Ân Tuấn sắc mặt khẽ biển, nhàn nhạt nói: “Mẹ gần đây đường máu không tốt, con lát nữa sẽ gọi Tô Nam đến kiểm tra cho mẹ. Cơm hôm nay đồ ăn đều mang một ít ngọt, mẹ không thể ăn, nên là để quản gia đi nấu đồ ăn riêng cho mẹ vậy.”
Ý tứ của những lời này rất rõ ràng. Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc. Diệp Ân Tuấn đối bà cụ Diệp vẫn luôn là tôn kính, chưa từng dùng qua dạng ngữ khí này khi nói chuyện, càng không có đối xử với bà cụ Diệp như vậy lần nào, đây rốt cuộc là thế nào?
bà cụ Diệp dừng một chút, nhìn Diệp Ân Tuấn đột nhiên cười nói: “Con bây giờ ngược lại chỉ bảo vệ vợ. Mẹ chỉ là không ăn cá chép chua ngọt Thẩm Hạ Lan đưa cho? Ảnh hưởng tới con sao? Làm sao? Con đây là muốn đuổi mẹ đi à?”.
“Là mẹ tự mình nói, con muốn đối với vợ mình tốt một chút, dù sao Hạ Lan đi theo con chịu không ít khổ. Cũng là mẹ tự mình nói mẹ gần đây đường máu cao, con chỉ là thuận theo ý mẹ thôi”
Diệp Ân Tuấn nói lời nói này bà cụ Diệp có chút không hài lòng. “Không sao không sao mẹ đường máu cao không ăn thì không ăn thôi, còn những món khác có thể ăn, món này còn có măng sao? Cái này mẹ có thể ăn”
Thẩm Hạ Lan vội vàng lần nữa hoà giải, gắp một miếng măng cho bà cụ Diệp bà cụ Diệp nhìn Thẩm Hạ Lan cười nhạt nói:” Vẫn là con dâu hiếu thuận, so với con trai còn tốt hơn nhiều!
“Con trai hiếu thuận không bằng con dâu hiếu thuận, đây là ngạn ngữ. Mẹ thật có phúc khi con dâu hiếu thuận như thế mẹ cũng thấy vui lòng phải không?” Diệp Ân Tuấn vừa nói dứt lời bà cụ Diệp nhìn anh nói: “Cũng đúng”.
Nói xong bà cụ Diệp cúi đầu xuống yên lặng ăn cơm. Một bữa cơm không được thoải mái. bà cụ Diệp ăn xong liền trở về phòng. Thẩm Hạ Lan lúc này mới thở dài một hơi, cô nhìn Diệp Ân Tuấn có chút không hiểu hỏi: “Sao anh lại cãi nhau với mẹ?”
“Không có” Diệp Ân Tuấn cười cười, hiển nhiên sắc mặt hiện tại so với lúc đối mặt cùng bà cụ Diệp không giống nhau. “Vậy anh cùng mẹ nói chuyện như thế nào? Ngữ khí kì lạ anh rốt cuộc là muốn thế nào?”
“Không có gì, chính là giận cá chém thớt.”
| Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, lập tức cười nói: “Thật ra mẹ cũng không nói gì, em quả thực không biết gần đây mẹ có đường huyết cao, là em không suy nghĩ kỹ càng”
“Đường huyết của mẹ rất bình thường, báo cáo kiểm tra sức khoẻ hôm qua là anh đưa cho mẹ.”
Diệp Ân Tuấn một chút cũng không giữ mặt mũi cho bà cụ Diệp. Thẩm Hạ Lan lần nữa ngây ngẩn cả người. “Vậy vì sao? Do em làm không tốt sao ? Hay là việc em đi thành phố A tìm anh khiến mẹ không vui?” Thẩm Hạ Lan không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao bà cụ Diệp đột nhiên lại đối với cô như vậy, trừ phi là bởi vì cô một mình tự ý đi thành phố A cứu Diệp Ân Tuấn.
Thế nhưng là đó cũng là vì Diệp Ân Tuấn mà?
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Đừng đoán nữa. Có lẽ mẹ rơi vào thời kì tiền mãn kinh.”
“Anh nói bậy bạ gì đó, lúc nào rồi còn thời kì tiền mãn kinh.”
“Mẹ có lẽ là thời mãn kinh còn kéo dài. Được rồi đừng nghĩ đến mẹ anh nữa, ăn xong rồi anh cùng em ra ngoài đi một chút?” Diệp Ân Tuấn trực tiếp chuyển hướng chủ đề.
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu. Hai người đứng dậy đi vào nhà trong. Nhà họ Diệp quả nhiên có rất nhiều hoa đều ở trong vườn hoa, nhưng ở nhà trong cũng có nhiều hoa cỏ rất đẹp.
Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn đi tới định nghỉ mát ngồi, nhìn cá chép dưới hồ cá thấp giọng nói: “Thật hi vọng những chú cá chép này có thể đem vận rủi của chúng ta mang đi, từ | nay về sau nhà chúng ta thuận lợi bình an.”
“Chắc chắn vậy!” Diệp Ân Tuấn cầm tay Thẩm Hạ Lan nói.
Thẩm Hạ Lan rúc vào trong ngực của anh, nhẹ nhàng vòng tay ôm eo anh nói: “Em luôn có cảm giác lần này trở về, giống như tất cả mọi người đều thay đổi. Anh, Nam Phương, còn có mẹ, cảm giác giữa mọi người giống như có chuyện gì khúc mắc ở giữa, đặc biệt cảm giác không được tự nhiên.”
“Em đừng suy nghĩ nhiều. Yên tâm đi, có anh ở đây, ai cũng không thể bắt nạt em”
“Em không sợ bị người khác bắt nạt huống hồ mẹ đối với em tốt như vậy, mẹ làm sao lại bắt nạt em? Anh đó, đừng có vợ là quên mẹ, mẹ sẽ buồn lắm.” Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn cười nói: “Em chắc không sợ anh chỉ nghe lời của mẹ, đối với em không tốt sao?”
“Anh sẽ không như vậy đâu.” Điểm này Thẩm Hạ Lan chắc chắn tin.
Trước tiên chưa nói đến việc Diệp Ân Tuấn đối với cô không tốt, bà cụ Diệp tuyệt đối sẽ không giống như mẹ chồng xấu xa đối với cô tệ bạc. Diệp Ân Tuấn lại không nói gì nữa. Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, nói: “em muốn đi xem Tống Dật Hiên, anh nếu không có thời gian, em có thể tự mình đi.”
“Anh đưa em đi. Anh đã bảo Tổng Đình đem một hạng mục lớn của tập đoàn Hoàn Trí cho nhà họ Tống coi như là đền bù vì anh ta đã cứu anh.”
Nghe được Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan có chút không quá thoải mái.
“Anh ta không phải là vì tiền mới đi cứu anh.”
“Anh biết, anh ta là vì em”
Diệp Ân Tuấn nói lời này rất chậm, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
“Anh cũng biết em cùng Tống Dật Hiên không có gì, cứ coi như anh ta thích em, giữa bọn em là trong sạch. Diệp Ân Tuấn anh có ý gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn cười lớn: “Anh cũng không có ý gì mà? Anh chỉ nói là sự thật. Chẳng lẽ không đúng sao? Tống Dật Hiên vì em có thể làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc đi cứu đối thủ mà anh ta vẫn coi như tình địch là anh. Em cũng đừng suy nghĩ nhiều, anh không phải đang ghen cũng không phải có ý gì anh chỉ là thật sự cảm kích anh ta. Có
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngây ra một lúc.
“Là ý gì ?”
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Tống Dật Hiên mấy năm này kinh doanh cũng tốt, làm việc cũng được, nhưng quá lộ liễu, cũng quá phách lối, đắc tội không ít người, trước kia bọn họ đều là vì nhìn vào gia sản nhà họ Tống huống hồ Tống Dật Hiên ra tay cũng tàn nhẫn quá, cho nên bọn họ mới không dám nói gì. Lần này Tống Dật Hiên đi cứu anh, trở về gãy chân tin tức này
không biết làm sao lại truyền ra ngoài, những người kia liền bắt đầu bỏ đá xuống giếng, nhao nhao tìm nhà họ Tống trả đơn đặt hàng, hủy hợp đồng. Nhà họ Tống hiện tại tràn ngập nguy | hiểm. Hết lần này tới lần khác Tống Dật Hiên muốn làm khổ chính mình gần đây bận việc cũng không tự lo lắng cho chân mình. Anh cũng là từ miệng Tô Nam mới biết được tình trạng hiện tại của nhà họ Tống . Cho nên tập đoàn Hoàn Trí nhường một cuộc làm ăn đây tuyệt đối là điều hiện tại nhà họ Tống cần”
“Tại sao lại có thể như vậy? Những người kia tại sao có thể làm vậy?”.
Thấy Thẩm Hạ Lan có chút kích động, Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Em đừng kích động, thương trường chính là như vậy. Không riêng thương trường cuộc sống đều như vậy? Vận đổi sao dời Tống Dật Hiên tại Hải Thành huênh hoang nhiều năm như vậy, hiện tại anh ta gặp khó khăn, tự nhiên còn nhiều kẻ muốn bỏ đá xuống giếng. Nói tới nhà họ Diệp chúng ta, vạn nhất có một ngày cũng gặp vận rủi như vậy nói không chừng so với Tống Dật Hiên còn thảm hại hơn, dù sao anh đắc tội cũng nhiều người”
“Đừng nói như vậy, nhà họ Diệp chúng ta sẽ không vậy đâu.”
Thẩm Hạ Lan cầm tay Diệp Ân Tuấn nói: “Chúng ta cùng đi thăm Tống Dật Hiên đi, được không?”
“Chỉ cần sức khỏe em cho phép, chỗ nào anh cũng có thể cùng em đi”.
Diệp Ân Tuấn hiện tại đáy mắt không còn một chút ghen tuông nào. Trong lòng Thẩm Hạ Lan đặc biệt an ủi. “Vậy bây giờ chúng ta đi?”
“Được.” Diệp Ân Tuấn cưng chiều lắc đầu.
Thẩm Hạ Lan trở về phòng đổi một bộ quần áo, lúc này mới cùng Diệp Ân Tuấn lái xe rời nhà họ Diệp. bà cụ Diệp ở trên cửa sổ nhìn thấy bọn họ rời đi, thấp giọng nói: “Ân Tuấn là muốn dẫn theo Hạ Lan đi đâu?”
“Nghe nói là đi nhà họ Tống thăm Tổng Dật Hiên” Quản gia thấy sắc mặt bà cụ Diệp khó coi.
“Là ý của Hạ Lan?”
“Hình như là vậy, dù sao Tống Dật Hiên là vì cùng mợ chủ đi cứu cậu chủ. Cậu chủ hiện tại là hoàn toàn đem mợ chủ nâng ở trong lòng bàn tay, lần này bà chủ có thể yên tâm rồi.”
Quản gia cười nói, nhưng bà cụ Diệp một chút vui mừng cũng không có.
“Yên tâm? Mong là vậy.”
Nói xong bà về giường của mình nằm xuống, dự định ngủ trưa.
Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn lái xe đi tới nơi .
Cổng Tập đoàn vây quanh rất nhiều người, phóng viên khá nhiều, giống như đều muốn bắt được tin tức mới, mà còn có một số kẻ trên thương trường cũng tới, như thể đều đến để | thương nghị hợp đồng.
Lúc trước Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy, còn tưởng rằng Diệp Ân Tuấn nói quá, dù sao Tống Dật Hiên rong ruổi nhiều năm như vậy trên thương trường vẫn còn có tiếng tăm thế nhưng | thấy cảnh này Thẩm Hạ Lan đau lòng.
“Những người này đều là đến hủy hợp đồng sao?”
“Phỏng đoán là vậy thật. Bọn họ vừa hủy hợp đồng cổ phiếu tập đoàn họ Tống ngày mai đoán chừng có thể sẽ giảm mạnh.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, tầm mắt Thẩm Hạ Lan có chút tối tăm.
Đều là bởi vì cô! Nếu như không phải là bởi vì cô, Tống Dật Hiên sẽ không đi thành phố A, nếu như anh ta không đi thành phố A, cũng sẽ không gãy chân, càng sẽ không đứng trước cục diện như bây giờ. “Chúng ta từ cửa sau vào đi nơi này nhiều người, sợ họ và vào em”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan khẽ cười gật đầu.
Hai người lái xe đến cửa sau, lúc vào từ cửa sau bảo vệ thấy Diệp Ân Tuấn cùng Thẩm Hạ Lan, muốn thông báo cho Tống Dật Hiên nhưng Diệp Ân Tuấn ngăn lại
“Không cần chúng tôi tự lên.”
“Nhưng Sếp Tổng nói ai cũng không gặp, tôi vẫn nên báo với anh ấy một tiếng”
Bảo vệ còn muốn tiếp tục ngăn cản liền bị Diệp Ân Tuấn cắt lời.
“Nếu như tôi không gặp được anh ta, khả năng tiền lương tháng này của anh không được phát đâu. Anh tự nghĩ kĩ đi, tôi cùng ông chủ của anh hiện tại giống như mưa rơi đồng hạn.”
Bảo vệ khựng lại một chút lúc này mới mở cửa để Diệp Ân Tuấn cùng Thẩm Hạ Lan đi tiếp.
Công ty khắp nơi đều là giấy tờ, rất nhiều người từ chức.
Thẩm Hạ Lan thấy cảnh này trong lòng lần nữa khó chịu. Phảng phất cảm nhận được tâm tình của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn đưa tay nắm lấy bả vai cô, ôn nhu nói: “Yên tâm đi, có anh ở đây, nhà họ Tống sẽ không sao đâu.”
“Anh thật sự sẽ giúp anh ta sao?” Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng. “Cô ngốc ạ, anh biết em đang suy nghĩ gì, anh ta thích em, đối anh mà nói là tình địch của anh, em cũng sợ anh bỏ đá xuống giếng với anh ta đúng không? Yên tâm đi, anh không có bỉ ổi như vậy. Huống hồ mặc kệ anh ta là vì em mới đi thành phố A nhưng đi cứu anh là thật, chỉ dựa vào điểm này, anh sẽ không để nhà họ Tống sụp đổ. Em cũng đừng lo lắng.”
Khi nói chuyện anh nhẹ nhàng duỗi tay vuốt mũi Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan cảm kích nói: “Cám ơn anh, Diệp Ân Tuấn”
“Anh là người đàn ông của em, cần gì nói cảm ơn với anh. Đi thôi.” Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan đi tới phòng làm việc của Tống Dật Hiên.
Bọn họ vừa định gõ cửa, cửa phòng liền bật mở, một cái ống bút bay thẳng tới đầu Thẩm Hạ Lan.