CHƯƠNG 623: CÔ LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ ĐIÊN CUỒNG
Lần đầu tiên cô cảm thấy đau đớn khi mất giọng nói.
Dù đã dốc hết sức bình sinh để hét lên nhưng cô vẫn không thể phát ra âm thanh nào, thả trôi mình giữa cơn mưa nặng hạt, cô cảm thấy mọi thứ thật bất lực.
Chiếc xe chỉ còn cách một centimet ngay trước mắt Diệp Tranh.
Tiếng xe phanh gấp giống như một con dao găm sắc bén, suýt chút nữa cắt vào trái tim Thẩm Hạ Lan.
“Muốn chết à?! Con cái nhà ai đấy, mưa to gió lớn chạy ra giữa đường làm cái gì? Cút ngay!”
Tài xế giận dữ hét lên, vừa rồi do phanh gấp nên đầu anh ta bị đập vào vô lăng, tím bầm một mảng, vậy nên đương nhiên tâm trạng sẽ không vui vẻ gì.
Diệp Tranh dường như không nghe thấy gì cả, cậu bé vội vàng tiến lên kéo cửa xe, định kéo tài xế đi.
Cậu muốn cứu mẹ!
Mẹ vẫn đang hôn mê mà!
Nhìn thấy Diệp Tranh muốn lên xe, tài xế vội vàng khóa cửa lại, to tiếng mắng chửi: “Ranh con, mày còn định lên xe à? Nhìn lại xem người mày toàn là nước mưa, làm bẩn xe tao mày đền được không?”
Diệp Tranh muốn kêu cứu, nhưng mọi lời nói đều như mắc kẹt trong cổ họng, cậu không nói ra được lời nào.
“Bỏ ra! Tao bảo bỏ ra mày nghe thấy không?”
Diệp Tranh nắm chặt cửa kính xe, nói gì cũng không buông.
Thấy Diệp Tranh không chịu buông ra, tài xế tức giận nói: “Mày mà không buông tao sẽ kéo kính xe lên, đến lúc đó tay mày bị kẹp gãy thì đừng có trách tao.”
Diệp Tranh hiểu ra, và dừng lại, nhưng vẫn không buông tay.
Cậu không thể buông tay!
Khó khăn lắm mới dừng được một chiếc xe, dù gì cũng phải kéo tài xế xuống đưa mẹ đi đến bệnh viện mới được.
Niềm tin này khiến Diệp Tranh bất chấp bám lấy cửa xe.
Thẩm Hạ Lan sợ hãi run lên, vội vàng chạy tới, cô vấp ngã mấy lần nhưng cũng không dừng lại.
Tài xế nhìn trái nhìn phải không thấy ai, thấy ở đây cũng không có camera liền hằn học nói: “Mày ép tao đấy nhé!”
Nói xong, anh ta đóng sầm cửa kính xe.
“Không!”
Thẩm Hạ Lan hét lên một tiếng trong lòng, cô dùng hết sức lực lao về phía trước, bế Diệp Tranh xuống xe.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến Diệp Tranh sửng sốt.
Thẩm Hạ Lan hằn học nhìn tên tài xế, nếu cô có thể nói, cô chắc chắn sẽ mắng chửi anh ta không chút do dự.
Tên tài xế sửng sốt, anh ta cũng không ngờ lại có người lớn lao ra. Nhưng anh ta chỉ cho rằng Thẩm Hạ Lan đang muốn hành động trượng nghĩa mà thôi, nên lại tiếp tục mắng: “Này, tôi cảnh cáo cô, đừng có lo chuyện bao đồng, thằng nhóc con này tự tìm đường chết chứ, làm sao trách được tôi.”
Từng chữ “thằng nhóc con” phát ra từ miệng tài xế khiến cô nổi giận đùng đùng.
Cô trực tiếp ra tay, ngay trước khi cửa được đóng lại, cô mạnh mẽ lao vào, một tay túm tóc người lái xe rồi đánh tay lái đi.
Quả thực quá kinh khủng!
Diệp Tranh vẫn còn nhỏ như vậy, sao có thể đối xử với một đứa trẻ như thế chứ?
Thẩm Hạ Lan dùng hết sức bình sinh để trừng phạt tên tài xế.
“Buông tôi ra! Cô đúng là đồ đàn bà điên! Bỏ ra! Không tôi báo cảnh sát đấy!”
Tên tài xế giận dữ hét lên, nhưng không thể thoát khỏi xiềng xích của Thẩm Hạ Lan.
Anh ta không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, Thẩm Hạ Lan dáng vẻ mềm yếu, trông có vẻ yếu ớt mà sao lại có thể mạnh mẽ như vậy?
Anh ta chẳng mảy may nghĩ đến đạo lý của người làm mẹ.
Đối với Thẩm Hạ Lan, Diệp Tranh bây giờ là tất cả đối với cô. Có người muốn bắt nạt Diệp Tranh, đây chính là giới hạn của Thẩm Hạ Lan, cho dù cô có đánh đổi cả tính mạng thì cũng phải khiến đối phương trả cái giá đắt.
Tiếng chửi bới quát mắng của tên tài xế ngày càng nhỏ, dần dần rồi im bặt.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới buông tay.
Tên tài xế đã bất tỉnh, mặt đầy máu me.
Lúc bấy giờ Thẩm Hạ Lan dường như đột nhiên bị mất toàn bộ sức lực, cô loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống.
Diệp Tranh nắm chặt lấy cô.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Tranh, lắc đầu với cậu, một tay ôm anh trong mưa đi về phía trước.
Cô không biết mình sẽ đi đâu, cũng không biết có thể đi bao xa, nhưng bây giờ cô sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai ức hiếp Diệp Tranh.
Những chiếc ô tô vun vút lướt qua họ, nhưng tuyệt nhiên không một ai quan tâm đến chiếc xe đậu giữa đường, cũng chẳng ai muốn dính dáng đến rắc rồi này.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy càng ngày càng lạnh.
Cô ôm chặt lấy Diệp Tranh, Diệp Tranh cũng ôm chặt lấy cô, dáng vẻ hai người sống chết dựa vào nhau quả thực đẹp vô cùng.
Khi một chiếc Land Rover chạy ngang qua Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan không thể kiên trì thêm được nữa mà ngã xuống đất.
Tình mẫu tử khiến cô vô thức bảo vệ Diệp Tranh trong vòng tay của mình, cả người ngã xuống đất theo tư thế ngửa mặt lên trời.
Chiếc Land Rover lái được một đoạn rồi lùi lại.
Khi cửa xe mở ra, một đôi giày cao gót màu đỏ dừng bước trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bỗng nhiên trời đã tạnh mưa.
Cô từ từ nhìn lên, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nhưng khuôn mặt quen thuộc này khiến cô sinh ra ảo giác.
Cô cười nhẹ, sau đó ôm chặt Diệp Tranh mà ngất đi.
“Hạ Lan!”
Chủ nhân của đôi giày cao gót hét lên một tiếng rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống, đưa tay sờ trán Thẩm Hạ Lan, quả thực là nóng đến đáng sợ.
“Sao lại thế này? Tài xế! Mau, đưa họ lên xe đến bệnh viện.”
Nư chủ nhân của đôi giày cao gót tuyệt đẹp lại chính là Lam Tử Thất!
Người tài xế nghe thấy tiếng hét chói tai của Lam Tử Thất, vội vàng bước đến đưa Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh lên xe.
Diệp Tranh cứ nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan không buông.
Lam Tử Thất nhìn họ mà không thể tin được rằng trước mắt mình chính là Thẩm Hạ Lan mà cô từng quen biết.
Không phải cô ấy ở nhà họ Diệp sao?
Sao lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa còn khốc liệt, khổ sở thế này.
“Diệp Tranh, cháu uống chút nước nóng đi, nhanh, đừng để bị cảm lạnh.”
Lam Tử Thất rót một cốc nước nóng từ máy nước nóng trong xe, đưa cho Diệp Tranh.
Diệp Tranh dường như không nghe thấy, chỉ nhìn Thẩm Hạ Lan, dường như không biết gì về thế giới bên ngoài.
Lam Tử Thất sững sờ.
Cuối cùng cô ấy cũng nhìn thấy Diệp Tranh có chuyện gì.
“Tranh Tranh, cô là cô Lam đây mà, cháu quen cô mà đúng không?
Nhưng Diệp Tranh không có phản ứng gì, ánh mắt như dán chặt trên người Thẩm Hạ Lan.
Lam Tử Thất đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Diệp Ân Tuấn làm gì vậy?
Vào một ngày mưa to, Thẩm Hạ Lan bất ngờ xuất hiện cùng Diệp Tranh trên con đường nhỏ trong thị trấn này, vậy rốt cuộc anh ta đang làm cái quái gì vậy?
Lam Tử Thất định gọi cho Tống Đình, nhưng sau khi nghĩ lại thì cô lại thôi.
Thẩm Hạ Lan một mình đưa theo Diệp Tranh xuất hiện ở đây, chắc chắn sự việc không hề đơn giản.
“Mau đến bệnh viện! Nhanh lên!”
Lam Tử Thất lo lắng hét lên.
Tài xế lúng túng nói: “Thưa cô, nếu chạy quá tốc độ này sẽ bị trừ điểm đấy!”
“Trừ thì trừ, nhà họ Lam chúng tôi lại không thể cho anh một cái bằng lái xe sao? Có chuyện gì tôi chịu, mau đi đi.”
Ngay khi Lam Tử Thất nói câu này, tài xế cuối cùng cũng tự tin, tăng ga, nhanh chóng lái xe về phía bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, Lam Tử Thất cùng bác sĩ đưa Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh vào.
Khi bác sĩ bước ra, anh ta nói có chút trách móc: “Đây là chuyện gì thế hả? Bệnh nhân bị chấn thương nặng như vậy, toàn bộ phần lưng đã bị nhiễm trùng, sao bây giờ mới đưa đến đây?”
“Lưng? Lưng cô ấy bị làm sao?”
Trái tim Lam Tử Thất đột nhiên đập mạnh.
Nhìn thấy Lam Tử Thất như vậy, bác sĩ ngạc nhiên hỏi: “Cô không biết sao?”
“Tôi biết tôi còn hỏi anh làm gì? Tôi bắt gặp cô ấy dưới trời mưa to, rốt cuộc cô ấy bị sao thế?”
“Cô Lam, là thế này, lưng của bệnh nhân bị bỏng do nước nóng, bị thương rất nặng nhưng không được bôi thuốc, vết loét rất nghiêm trọng, giờ lại còn phải dầm mưa nữa nên dẫn đến tình trạng nhiễm trùng nặng, vì vậy gây sốt cao. Tôi muốn báo trước với cô Lam một tiếng, cho dù bệnh nhân đỡ sốt thì có lẽ vẫn phải tiến hành phẫu thuật cấy ghép da mới được.”
“Cấy ghép da?”
Lam Tử Thất gần như không thể đứng vững.
“Bác sĩ, anh vừa nói vết thương của cô ấy chưa từng được xử lý sao?”
“Có lẽ là vậy, nếu được xử lý thì sẽ không thành thế này đâu. Ngoài ra, bàn tay trái của cô ấy bị gãy rất nặng, nó không được cố định nữa, tôi đã xử lý qua rồi, nhưng vì để quá lâu nên cho dù sau này có lành thì tay trái cũng không thể mang vật nặng, khi trời mưa còn có thể bị đau nữa.”
Nghe bác sĩ nói vậy, Lam Tử Thất siết chặt tay lại.
Nếu bây giờ Diệp Ân Tuấn ở trước mặt cô, cô nhất định sẽ giết chết anh ta!
Chắc chắn!
“Cô ấy còn bị bệnh tiềm ẩn nào nữa không?”
“Bây giờ chắc là không có, chúng tôi đã chụp phim cho cô ấy, trừ vết thương ở cánh tay và sau lưng thì không còn vết thương nào khác. Cô ấy sốt cao là do vết thương bị nhiễm trùng. Cô Lam, cô thấy nên chữa thế nào?”
“Chữa thế nào tốt thì chứ thế mà làm, tiền viện phí mấy người không cần lo.”
Lời nói của Lam Tử Thất khiến bác sĩ gật đầu.
Lam Tử Thất đột nhiên nghĩ đến Diệp Tranh.
“À đúng rồi, đứa trẻ đó…”
“Ồ, đứa trẻ không sao đâu, cơ thể rất cứng cáp, chỉ có điều tình trạng thần kinh không được ổn, nếu tôi không nhầm thì chắc hẳn cậu bé bị chứng tự kỷ, nhưng tôi không phải chuyên gia về lĩnh vực này, nếu cô Lam muốn biết rõ hơn thì nên đưa cậu bé đến khoa thần kinh khám thì hơn.”
Lam Tử Thất sững sờ trước lời nói của bác sĩ.
“Ông nói cái gì? Tự kỷ?”
“Chắc là vậy, cậu bé tự mình khép kín với thế giới bên ngoài, chỉ tự sống trong thế giới của mình, trừ khi tự cậu bé muốn, thì mới cho người khác bước vào thế giới của mình. Tôi nghĩ bệnh nhân đó chắc hẳn là người cậu bé quan tâm nhất, vì chỉ có từng cử động của cô ấy mới khiến cậu bé kia quan tâm, còn những lời chúng ta nói hay những điều chúng tôi làm, cậu bé lại không hề quan sát.”
Bác sĩ nói với Lam Tử Thất những gì ông đã thấy được và nghe được.
Lam Tử Thất cảm thấy lửa giận tràn ngập lồng ngực, cô thực sự muốn nổ tung.
Sao lại như vậy được?
Cô mới rời xa Thẩm Hạ Lan không bao lâu mà?
Tại sao sự việc lại trở thành thế này?
Nhà họ Diệp không phải rất tốt sao?
Cô không tin rằng Diệp Ân Tuấn lại không đối phó được với Diệp Nam Phương.
Chẳng lẽ Diệp Ân Tuấn lại ra tay hại Thẩm Hạ Lan vì Diệp Nam Phương?
Những suy đoán này chợt lóe lên trong đầu cô, rồi dần chiếm lấy cả tâm trí.
Không!
Cô nhìn thấy tình cảm của Diệp Ân Tuấn dành cho Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn sẽ không bao giờ tàn nhẫn với Thẩm Hạ Lan như vậy.
Vậy ai là người đối xử như thế với Thẩm Hạ Lan?
Diệp Nam Phương sao?
Hai tay Lam Tử Thất đan chặt vào nhau.
Cô sẽ không tha cho kẻ đó! Tuyệt đối không tha!
Vào lúc này, cô cảm nhận được bàn tay của Thẩm Hạ Lan khẽ cử động.
“Hạ Lan, là tôi, tôi là Tử Thất đây, cô có nghe thấy tôi nói không?”
Lam Tử Thất nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan như gặp ác mộng, cô giãy dụa, há mồm kêu lên, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Vẻ mặt đau đớn, hai tay vô thức quơ trong không khí, giọt lệ từ khóe mắt trượt dài trên má, miệng hết há ra lại đóng lại, nhưng không hề phát ra tiếng động nào.
Lam Tử Thất đứng đó như bị sét đánh, một lúc lâu sau cô mới định thần lại.