Cục Cưng Có Chiêu

Chương 663


trước sau

CHƯƠNG 663: TRÁI TIM CỦA ANH KHÔNG TỐT ĐÂU

Thẩm Hạ Lan hơi giật mình, mắt nheo lại.

Chắc đây là cùng một nhóm người hồi chạng vạng tối, hoặc là chính xác mà nói có thể là người do Tiểu Thi tìm để đến gây phiền phức cho cô.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang tắm rửa trong phòng tắm, bất động thanh sắc đến gần vị trí ban công, nhanh chóng ra tay rất chuẩn xác bắt được một người.

Đúng lúc này người kia tiện tay ném thứ gì đó vào.

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, liền cảm giác một đôi tay to lớn trong nháy mắt kéo mình lại, sau đó nhanh chóng đánh người kia một phát, trực tiếp đá người kia ra khỏi ban công.

“Diệp Ân Tuấn?”

Thẩm Hạ Lan từ hơi thở của Diệp Ân Tuấn mà nhận ra anh.

Không phải là anh đang tắm hả?

Sao đột nhiên anh lại ra đây?

Thẩm Hạ Lan còn chưa kịp hỏi cái gì đã bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp mang chạy ra ngoài phòng ngủ.

“Bùm” phòng ngủ đột nhiên lại truyền đến một tiếng vang thật lớn, toàn bộ căn phòng đều chấn động.

Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.

Diệp Hồng chạy ra khỏi phòng ngủ của mình, chớp mắt ra dấu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tiếng cảnh báo ở bên ngoài cũng vang lên.

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan rất khó coi.

Cô nhanh chóng kéo Diệp Hồng vào trong ngực của mình, nhìn thấy cô bé ăn mặc mỏng manh, cầm lấy áo khoác của Diệp Ân Tuấn từ phòng khách khoác lên cho cô bé.

Diệp Ân Tuấn không vui, nhưng mà cũng không nói cái gì hết, anh nắm tay Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước đi.”

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện Diệp Ân Tuấn ăn mặc chỉnh tề, quả thật không giống như là người đang tắm.

“Anh gạt em.”

“Không có, chỉ là mặc quần áo tương đối nhanh mà thôi.”

Diệp Ân Tuấn giải thích, dẫn Thẩm Hạ Lan và Diệp Hồng đi ra khỏi phòng.

Nhân viên phục vụ của khách sạn và quản lý đều đến.

Lúc quản lý nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, anh ta vội vàng hỏi: “Diệp tổng, lúc nãy có chuyện gì vậy?”

“Không biết, có người vào từ cửa sổ ném một vật vào trong, may mắn là chúng tôi kịp thời rời khỏi, nếu không thì bây giờ chúng tôi có bộ dạng gì cũng khó nói rồi đó. Hệ thống an ninh của khách sạn các người chỉ có như vậy thôi à?”

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn rất khó coi.

May mắn là anh phát giác được lúc ở trong đình nghỉ mát hẳn là có người đã từng ở bên cạnh của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không nói, anh cũng không hỏi, cho nên anh mặt dày mày dạn nhất định phải đến phòng ngủ của Thẩm Hạ Lan.

Nếu như anh không có ở đây, Diệp Ân Tuấn quả thật không dám suy nghĩ có hậu quả gì.

Quản lý bị Diệp Ân Tuấn phê bình có chút đỏ mặt.

“Chúng tôi sẽ cải thiện, Diệp tổng, để chúng tôi vào xem có chuyện gì xảy ra.”

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan cùng với quản lý bước vào trong phòng ngủ.

Toàn bộ phòng ngủ đã hoàn toàn thay đổi.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy trên mặt đất có chai bia bị nổ tung, mảnh vỡ bể ra văng khắp nơi, trên giường bị chất lỏng gì đó đổ lên, căn bản cũng không có cách nào ngủ được nữa.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lại càng thêm khó coi hơn.

“Chắc là Tiểu Thi.”

Thẩm Hạ Lan ra dấu hỏi Diệp Ân Tuấn.

“Bất kể là ai, nơi này cũng không thể ở nữa, tối nay em đến chỗ anh đi.”

Diệp Ân Tuấn cầm lấy tay của Thẩm Hạ Lan.

Nhìn chất lỏng có vẻ là axit sunfuric, nhưng mà tại sao nó lại phát nổ?

Chuyện này còn phải cần có người chuyên nghiệp đến xem xét.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan báo cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, xử lý chuyện này với bảo vệ và quản lý khách sạn.

Chuyện này làm kinh động đến khách hàng trong khách sạn, đến mức có không ít khách đều yêu cầu trả lại phòng, trong lúc nhất thời kinh doanh của khách sạn không tốt.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn thật sự không yêu cầu trả phòng, chỉ là đến phòng của Diệp Ân Tuấn nghỉ ngơi.

Thậm chí Diệp Ân Tuấn đã nói với mình sau này không thể để cho Thẩm Hạ Lan rời khỏi tầm mắt của mình được.

Đương nhiên những thứ này Thẩm Hạ Lan không biết, Diệp Ân Tuấn cũng không muốn mang đến áp lực tâm lý cho cô, anh cũng biết là Thẩm Hạ Lan muốn độc lập.

Lúc ở bên đây đang sôi sùng sục, Tiểu Thi nhận được điện thoại nói là không thành công.

Cô ta tức giận dậm chân.

“Phế vật!”

“Tiểu Thi, tôi thấy cô vẫn nên quên đi, người đàn ông đó quả thật quá thông minh, chúng tôi không có cơ hội. Hơn nữa thân thủ của người phụ nữ đó cũng không tệ, chúng tôi thật sự cố gắng hết sức rồi.”

Người đàn ông tận tình khuyên nhủ Tiểu Thi.

Tiểu Thi lại cười lạnh rồi nói: “Bọn họ cho rằng hoàng thượng đến từ vùng ngoài sẽ niệm kinh có đúng không? Tôi ở đây bao lâu rồi, mạng lưới kinh doanh giao thiệp của tôi há có thể để hai người mới như bọn họ đến đây tùy tiện đuổi tôi đi? Đại Cường, có một câu nói: tiên hạ thủ vi cường, ra tay sau gặp nạn. Nếu như tôi không thừa dịp lúc bọn họ còn chưa đứng vững gót chân mà diệt trừ bọn họ, vậy thì người kế tiếp bị diệt trừ chính là tôi, cho nên chuyện này không thể dừng lại được.”

Đại Cường nghe thấy Tiểu Thi nói như vậy, thở dài một hơi rồi nói: “Vậy cô muốn như thế nào, hiện tại có nhiều cảnh sát trông chừng như vậy, chúng tôi căn bản không có cơ hội.”

“Không có cơ hội thì tạo ra cơ hội đi, tôi cũng không tin là bọn họ không ra ngoài, cho dù bọn họ không ra ngoài thì các người không thể đi vào được à? Chỉ cần tạt axit lên trên mặt của Thẩm Hạ Lan, tôi liền hả giận rồi.”

Tiểu Thi nhớ đến bộ dạng xa lánh mình của Thẩm Hạ Lan ở khách sạn cách đây không lâu, cô ta liền hận không thể làm thịt Thẩm Hạ Lan.

Nếu như có thể, cô ta hận không thể tự tay mình tạt axit lên trên mặt của Thẩm Hạ Lan…

Lần này coi như cô gặp may mắn, lần tiếp theo cô ta cũng không tin là vận may của cô lại tốt như thế, nhưng mà Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ở cùng với nhau, nói chung cũng rất khó đối phó.

Tiểu Thi sờ cằm, lông mày nhíu chặt lại cùng một chỗ.

“Ở bên cạnh bọn họ còn có người nào khác không?”

“Có một cô bé bị câm, tuổi không lớn, chắc là người địa phương ở đây, tôi nghe nói là vài ngày trước bọn họ trả tiền cho cô bé này đã trộm đồ của người khác.”

Đại Cường nói những chuyện mình biết cho Tiểu Thi nghe.

Tiểu Thi cười lạnh nói: “Thẩm Hạ Lan chính là người thích làm việc tốt, giống như cô ta là chúa cứu thế của cả thiên hạ này, lúc trước cô ta cũng lấy tư thái này mà cứu tôi, tôi quả thật chán ghét chết bộ dạng này của cô ta. Nhưng mà nếu như cô ta đã muốn làm chúa cứu thế, người ta cũng biết con gái đi theo cô ta, vậy thì nếu như cô bé đó mất tích, có phải là bọn họ sẽ gấp gáp, có phải là chúng ta đã có cơ hội rồi không.”

Đại Cường dừng lại một chút, có chút bất an mà nói: “Tiểu Thi, làm như vậy không phải quá mạo hiểm à?”

“Có chuyện gì mà không bảo hiểm, chẳng lẽ tạt axit là không

mạo hiểm hả? Đại Cường, anh đừng có quên tiền thuốc men của mẹ anh là do tôi chi trả, anh đã nói là sẽ làm việc cho tôi.”

Giọng nói của Tiểu Thi đột nhiên trầm xuống.

Đại Cường cắn răng, nhớ đến mẹ của mình đang nằm viện nhưng không có tiền, là Tiểu Thi đã cho tiền thuốc men để mẹ mình có thể tiếp tục sống sót, anh ta hung ác nhẫn tâm nói: “Được, chuyện này tôi sẽ giúp cô.”

“Sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ không bạc đãi anh.”

Sau khi Tiểu Thi cúp điện thoại, nụ cười bên khóe miệng lại càng thêm lãnh khốc.

Nếu như cô bé đó chết đi, lại tìm truyền thông xáo trộn một chút, như vậy thì Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có thể đi ra nơi này hay không còn chưa chắc…

Nghĩ đến đây, cô ta để Đại Cường đi thăm dò chuyện của Diệp Hồng.

Sau khi biết Diệp Hồng chính là cô bé lúc trước mình đuổi ra, không khỏi nhịn được mà cười.

“Tôi đã nghĩ xong biện pháp rồi, trước tiên anh đừng làm gì hết.”

Sau khi Tiểu Thi cúp điện thoại, cười vô cùng âm hiểm.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều không biết những chuyện này.

Sau khi Thẩm Hạ Lan bước vào phòng của Diệp Ân Tuấn thì liền bị Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy.

“Em làm anh sợ muốn chết, em có biết không hả?”

Cảm nhận được hơi thở và lực độ của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng có chút nghĩ tới mà sợ.

Nếu như không có Diệp Ân Tuấn ở đó, chắc có lẽ là bây giờ cô đã bị thương rồi.

Cô biết là Tiểu Thi sẽ đối phó với mình, nhưng mà không ngờ đến Tiểu Thi lại lớn gan như thế, vô pháp vô thiên như thế.

Mặc dù bây giờ đã báo cảnh sát, nhưng mà kết quả như thế nào ai cũng không rõ ràng.

Thẩm Hạ Lan biết là Diệp Ân Tuấn đã bị dọa sợ.

Cô vỗ sau lưng của Diệp Ân Tuấn, nhẹ nhàng an ủi anh.

“Sau này không cho phép một mình hành động, có biết chưa hả? Bất cứ chuyện gì cũng phải nói cho anh biết, anh biết là em muốn độc lập, không muốn chuyện gì cũng đều ỷ lại vào anh, anh sẽ ủng hộ em về mặt tinh thần, nhưng mà địa hình ở đây đặc thù, người dân đặc thù, em không thể cái gì cũng không nói cho anh biết, nếu như không phải anh cảm giác được trong đình nghỉ mát có khí tức của người khác, thấy bất an trong lòng nên mới vào phòng ngủ với em, em sẽ xảy ra chuyện gì, anh quả thật không dám nghĩ tới . Hạ Lan, trái tim của anh không tốt đâu.”

Mấy câu nói của Diệp Ân Tuấn liền làm Thẩm Hạ Lan hiểu ngay nguyên nhân tại sao Diệp Ân Tuấn lại xuất hiện trong phòng ngủ của mình.

Ban đầu cô chỉ cảm thấy hai người đó là bọn trộm mà thôi, mình đã giải quyết rồi cho nên cũng không cần phải nói với Diệp Ân Tuấn, để tránh cho anh phải lo lắng, ai mà ngờ đến Tiểu Thi lại phát điên như thế.

Nhưng mà nhớ đến lời nói kích thích đối với Tiểu Thi vào buổi chiều này, cô thầm mắng mình không suy nghĩ chu toàn như thế.

“Anh nói chuyện em có nghe được không vậy hả?”

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan chậm chạp không phản ứng, không khỏi bối rối.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình xấu quá đi, thế mà cô lại đặc biệt hưởng thụ bộ dạng quan tâm và để ý mình của Diệp Ân Tuấn.

Trong ngực chảy ra một dòng nước ấm, từ từ tràn ngập toàn thân.

Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên kiểng mũi chân lên hôn bẹp một cái trên gương mặt của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn ngơ ngẩn.

Có lẽ là không ngờ đến mình có phúc lợi này, anh trực tiếp vô thức ôm chặt eo của Thẩm Hạ Lan, kéo cô vào trong ngực mình.

“Đừng tưởng rằng em như thế này thì anh sẽ thu hồi những lời mà anh vừa mới nói, lần kế tiếp cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng không được giấu giếm anh.”

“Em biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan ra dấu, cười vui vẻ.

Diệp Hồng cảm thấy mình có cần phải tằng hắng một cái không đây, nhắc nhở hai người bọn họ một chút, còn có một đứa trẻ vị thành niên là cô bé ở đây.

Nghĩ tới là làm.

Nghe thấy tiếng ho khan của Diệp Hồng, Thẩm Hạ Lan đột nhiên kịp phản ứng lại, cô vội vàng đẩy Diệp Ân Tuấn ra làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy bất mãn.

“Làm gì vậy? Chẳng phải chỉ ôm một lát thôi hả, em ho khan làm cái gì? Bị cảm thì đi mua thuốc đi, ba trăm nghìn đây nè.”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp ném ba trăm nghìn cho Diệp Hồng.

Người sáng suốt vừa nhìn liền biết Diệp Ân Tuấn ghét bỏ Diệp Hồng.

Diệp Hồng theo phương Ngôn mấy năm nay, không phải là cái gì cũng không hiểu, huống hồ gì bản thân của cô bé lớn hơn Diệp Thanh, một chút chuyện hiểu được cũng nhiều hơn.

Chỉ nhìn thấy cô bé cười trộm, cầm lấy ba trăm nghìn ra dấu nói: “Cổ họng của em không dễ chịu, em đi ra ngoài mua thuốc, hai người cứ tiếp tục đi. Yên tâm, em lớn lên ở đây mà, từng con ngõ nhỏ cho dù em có nhắm mắt lại cũng có thể đi được, huống hồ gì em cũng không đi xa đâu, ở phía dưới có chỗ bán thuốc. À đúng rồi, em nhớ ra rồi, em phải cần mua chút đồ ăn, con người của em ấy mua đồ ăn nhiều lắm, cho nên hai người không cần phải lo lắng cho em, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó đi.”

Những lời này làm gương mặt của Thẩm Hạ Lan đỏ bừng lên, hận không thể tìm được một cái hố mà chui vào.

Cô hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn lại hết sức tán thưởng mà, một ngón tay cái cho Diệp Hồng, nói: “Để nhân viên phục vụ ở phía dưới đi cùng với em đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Được rồi.”

Diệp Hồng mang theo chiếc điện thoại hồi sáng này Diệp Ân Tuấn đã mua cho cô bé đi ra khỏi cửa.

Diệp Ân Tuấn lập tức vui vẻ trở lại.

“Vợ à, chúng ta tiếp tục nha.”

“Tiếp tục cái gì mà tiếp tục!”

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến ánh mắt trêu chọc trước khi đi của Diệp Hồng, cả người đều xấu hổ hận không thể trốn đi.

Diệp Ân Tuấn lại không cam tâm, đang nghĩ muốn ôm Thẩm Hạ Lan làm chút chuyện gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu chói tai của Diệp Hồng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện